Nữ Oa nương nương sửng sốt, nàng nghĩ Bạch Cẩm sẽ tìm mọi cách ngụy biện, cũng nghĩ tới Bạch Cẩm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng mở miệng liền kêu khổ là cái chuyện gì?
Nữ Oa nương nương cảm thấy hiếu kỳ, liền chỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngươi có buồn bã gì cứ nói với ta.”
Bạch Cẩm vừa nức nở vừa kể khổ: “Khởi bẩm nương nương, đệ tử cảm thấy bản thân đường đường là Thiên Đế một cõi, một trong ba đệ tử Huyền Môn nhưng đệ tử không biết bản thân đã đắc tội với Bình Tâm nương nương từ lúc nào nên Bình Tâm nương nương lại phạt ta phải làm túi xách cho nàng, còn phải muốn ta tự tay làm hết chứ không được qua tay người khác.
Nương nương, người nói Bình Tâm nương nương làm vậy chẳng phải đang nhục nhã đệ tử đó sao? Làm bắt ta làm những một nghìn cái! Đệ tử mỗi ngày mệt mỏi chết đi sống lại cũng chẳng làm xuể, ta là Đế Quân mà tủi hổ quá.”
Nữ Oa nương nương hừ lạnh: “Bình Tâm nương nương đúng là quá quắt, nàng đã làm ta mở mang kiến thức rồi đó, trên đời lại còn có chuyện đòi quà là sao?"
“Đúng là như vậy!” Bạch Cẩm ngồi dưới đất vừa bóp chân cho Nữ Oa nương nương vừa kể lại hoàn cảnh bi thảm của mình.
Nữ Oa nương nương cũng cùng chung mối thù mà nói xấu Bình Tâm nương nương, không khí giữa hai người hòa thuận một cách lạ kì.
Bạch Cẩm bi thương: “Cuối cùng dưới sự áp bức của Bình Tâm nương nương, đệ tử mệt chết mệt sống làm cho nàng một ngàn chiếc túi xách.”
Nữ Oa nương nương tiếp tục hừ lạnh: “Nàng còn ép ngươi tặng quà một lần nữa thì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ lý luận với nàng.”
“Đa tạ nương nương!” Bạch Cẩm cảm kích nói lời cảm ơn.
Nữ Oa nương nương hơi nhíu mi, bỗng mỉm cười hiền lành: “À Bạch Cẩm, ngươi có cái gì muốn nói với ta hay không.”
“Có chứ!”
Bạch Cẩm vui vẻ: “Đệ tử định chế một nghìn cái túi này coi như rèn luyện tay nghề, đệ tử dự định luyện chế thêm năm trăm chiếc túi hàng cao cấp đưa cho nương nương.”
"Hàng cao cấp? Tức là tốt hơn Bình Tâm ư?"
“Đương nhiên rồi!”
"Ừ! Bổn tọa thường xuyên phải ra ngoài, năm trăm túi xách vẫn còn thấy hơi thiếu.” Nữ Oa nương nương uyển chuyển biểu đạt quan điểm của mình.
Bạch Cẩm thấm than khổ, quả nhiên các nàng đã thương lượng xong, hắn cố gượng cười: “Nếu không thì ta làm cho nương nương một nghìn chiếc nhé?"
Nữ Oa nương nương lộ ra tươi cười, chần chờ: “Làm thế có quá đáng lắm không? Có khiến ngươi mệt mỏi không?"
Bạch Cẩm lập tức vỗ ngực: "Không mệt gì sất, được cống hiến sức mình cho nương nương là vinh hạnh của đệ tử.”
"Nếu ngươi đã có lòng đến thế thì ta cũng xin nhận.” Nữ Oa nương nương vui mừng nói.
Bạch Cẩm ở bên cạnh cười ha hả: "Nương nương, đây đều là một chút lòng thành của đệ tử.”
Bỗng “reng reng reng...” một hồi chuông cắt ngang cuộc trò chuyện, chiếc cần câu bên cạnh nhất thời bị kéo cong thành một hình cung.
Nữ Oa nương nương vươn tay, cần câu bay vào lòng bàn tay nàng, nàng lại nâng tay, cần câu cũng theo đó vung lên cao.
Bạch Cẩm kêu lên: "Cắn câu rồi!"
"Hử?" Nữ Oa nương nương cũng khá bất ngờ, nàng tò mò nhìn xuống ao nước rồi mỉm cười: “Bạch Cẩm, ngươi xuống bắt đi.”
“Nương nương, không phải là đang người câu cá sao?”
"Thì câu được rồi đây còn gì? Lấy đồ của ta rồi bỏ đi á, đâu có chuyện dễ thế! Mau đi đi!"
"Được thôi, nương nương, chuyện này cứ để ta.” Bạch Cẩm lập tức đứng dậy xoa tay, hình như ta chưa có cơ hội đánh nhau với Hỗn Độn hung thú bao giờ thì phải!
Bạch Cẩm nhìn xuống ao nước, đột nhiên khựng lại: “Nương nương, ta qua đó kiểu gì?"
Nữ Oa nương nương vung cần câu, lưỡi câu ôm móc vào quần áo Bạch Cẩm, nàng lại vung cần lần nữa, Bạch Cẩm liền rơi vào trong ao.
Bạch Cẩm chỉ cảm giác nguyên thần hỗn loạn, mơ hồ cảm giác bản thân vừa rơi vào trong dòng nước lũ thời không vô tận, lúc tỉnh lại đã đến nơi rất sâu trong Hỗn Độn, Hỗn Độn lực nơi này có vẻ bạo ngược, cuồng nộ hơn cả vùng phụ cận hồng hoang, một đống vòng xoáy hình thành từ Hỗn Độn lực không ngừng sinh ra rồi hủy diệt, tản ra uy năng khủng bố đủ để nghiền nát thế giới.
Bạch Cẩm ổn định thân hình, nguyên thần lực ào ra bốn phía, trong vòng một nghìn dặm, triệu dặm, mười triệu dặm, trăm triệu dặm, hàng tỷ dặm gần đó không có bất cứ thứ gì tồn tại, chỉ có Hỗn Độn lực yên lặng cuồn cuộn, nhưng mọi thứ đều hết sức bình thường, giống như đặt mình vào hư không, trống rỗng, tĩnh mịch, ngay cả phương hướng cũng khó phân biệt, không biết đã cách xa hồng hoang bao nhiêu nữa.
Hồng hoang vẫn luôn có lời nói rằng kẻ dưới Thánh Nhân đều là con sâu cái kiến, không ai hiểu về Thánh Nhân hơn Bạch Cẩm, nhưng lần này Nữ Oa nương nương thật sự đã khiến hắn phải bất ngờ, nàng ở hồng hoang mà lực lượng lại tỏa ra tới tận thời gian và không gian bên ngoài, uy năng như thế quả thực khó có thể tưởng tượng. Với cảnh giới Nhị Thi Chuẩn Thánh của hắn thì có muốn cũng không tra được thủ đoạn mà Nữ Oa nương nương vừa thi triển.
Bạch Cẩm hoảng hốt vì uy năng của Nữ Oa nương nương, vội vàng bình tĩnh lại suy đoán, hắn vuốt cằm nói thầm: "Hỗn Độn hung thú kia cướp đoạt mồi câu của Nữ Oa nương nương, hẳn là còn chưa chạy được xa, sao giờ lại không thấy?"
Hỗn Độn sau lưng Bạch Cẩm cuồn cuộn không ngớt, một chút sương mù đen thui từ Hỗn Độn len lỏi ra ngoài, nó lặng lẽ hóa thành một con Hỗn Độn hung thú với đầu cá sấu mình hổ, hư ảnh há rộng cái miệng thú chuẩn bị cắn Bạch Cẩm.
Oong... Từng xích màu vàng sáng hiện lên trong Hỗn Độn, ngàn vạn xiềng xích từ bốn phương tám hướng đột nhiên đâm vào trong đầu con cá sấu kia, một đầu khác quấn chặt lấy Hỗn Độn hung thú, cuối cùng tạo thành một cái lưới được bện từ xiềng xích.