Trong lòng Bạch Cẩm dần dâng lên một dự liệu không ổn, hắn dè dặt hỏi: "Nương nương, ngươi cần bao nhiêu cái? Mấy cái túi đó làm cũng không dễ đâu, ta phải dùng da rồng, lông phượng vũ với đồng của Thủ Sơn mới làm ra được nó đấy.”
Bình Tâm nương nương mỉm cười: “Không nhiều lắm, ta cũng chỉ cần chín trăm chín mươi chín cái mà thôi.”
Bạch Cẩm giật bắn mình, khiếp sợ kêu lên: "Nương nương, thế mà ngài còn nói là không nhiều? Làm xong chín trăm chín mươi chín cái túi thì thần lại không mệt chết.”
Bình Tâm nương nương mỉm cười: “Ta còn chưa nói xong!"
“Nương nương còn muốn nói gì nữa?”
“Ta còn muốn có một trăm chiếc váy tiên!”
Bạch Cẩm hoảng loạn, đau khổ, tuyệt vọng nhìn Bình Tâm nương nương: “Nương nương, ta đã nói rồi! Một trăm chiếc váy tiên kia là Nữ Oa nương nương mạnh mẽ bắt ta làm, chứ ta đâu có biết may váy!"
Bình Tâm nương nương dịu dàng: “Nữ Oa bắt ép ngươi là không phải, ta sẽ không làm như nàng.”
Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nịnh hót: “Nương nương từ bi! Ở trong lòng đệ tử, nương nương chính là tồn tại thiện lương nhất tam giới, là nữ thần vĩnh hằng trong lòng đệ tử, hào quang của nương nương chiếu rọi tam giới.”
“Vậy thì ngươi sẽ chủ động dâng hiến mọi thứ cho ta sao?” Bình Tâm nương nương mỉm cười dịu dàng với Bạch Cẩm.
Gạc Bạch Cẩm trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Bình Tâm nương nương.
“Bạch Cẩm, ngươi đang nhìn cái gì?”
Bạch Cẩm tỉnh thần, vô thức tuôn ra lời khen: “Ta đang ngắm nhìn vẻ đẹp không gì sánh được của nương nương.”
Bình Tâm nương nương búng vào trán Bạch Cẩm một cái rồi bật cười: “Miệng lưỡi trơn tru! Mau nói, ngươi có bằng lòng hay không?"
Bạch Cẩm cố nặn ra một nụ cười “tươi tắn”: “Đương nhiên... là đệ tử bằng lòng! Đây là vinh hạnh vô thượng của đệ tử.”
Bình Tâm nương nương bật cười: “Nhớ đó, là ngươi tự nguyện chứ ta không ép uổng gì ngươi nhé!"
"Nương nương nói cực kỳ đúng, là do đệ tử tự nguyện, sự tự nguyện xuất phát từ sâu trong nội tâm.”
Bình Tâm nương nương cảm thấy mỹ mãn: “Ừ! Trở về làm đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy hành lễ: “Đệ tử cáo từ!" rồi vội vã đi ra ngoài, ra khỏi đại điện rồi biến mất trong một hố đen không gian.
Bình Tâm nương nương đùa nghịch sáu viên cầu trong tay, nàng bỗng bật cười rồi ném chúng vào không trung, sáu viên cầu hóa thành hư không rồi tan vào trong Địa Phủ.
...
Bạch Cẩm đột nhiên từ dưới đất chui lên rồi hiện ra ngay trước cửa Điểu Sào của Thiên Đình, hắn thẫn thờ ngắm nhìn cảnh tượng hoa lá chim muông trước cửa cung của bản thân, ta đường đường là một Thiên Đế, tại sao lại phải trở thành một tên thợ may? Nhưng đó là nương nương, ta làm gì được!
Bạch Cẩm thầm thở dài trong lòng, tiếp tục đi về phía ghế dài, nương nương có giao nhiệm vụ cũng phải chờ ta tỉnh ngủ rồi nói sau.
Bạch Cẩm vừa nằm trên ghế dài thì dưới chân lại hiện lên một vòng xoáy ngũ sắc, hắn mở bừng mắt, chưa kịp kinh ngạc đã biến mất trong vòng xoáy, chỉ lưu lại tiếng kêu kinh hãi vang vọng quanh Điểu Sào.
Nữ Oa nương nương nhàn nhã ngồi ở trong lương đình thuộc Oa Hoàng Thiên nằm giữa Hôn Độn, trong tay cầm Lục Căn Thanh Tịnh Trúc như cần câu cá, bên cạnh đặt một cái roi đen.
Một vòng xoáy đột nhiên hiện ra ngay trên mặt ao, một bóng người từ vòng xoáy rơi xuống nước khiến bọt nước bắn tung tóe, mấy con cá lớn bị động tĩnh này làm kinh sợ đến nỗi bắn ra khỏi ao.
Bạch Cẩm trồi lên khỏi mặt nước rồi nhảy lên trên không trung, bọt nước như màn mưa tản ra bốn phía rồi ngoan ngoãn rơi vào trong ao nước.
Bạch Cẩm bay vào lương đình, hắn ôm quyền cung kính: “Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương phúc thọ kim an, thánh đạo thông đạt.”
Nữ Oa nương nương ừ một tiếng: “Đứng lên đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy, đôi mắt sáng ngời tràn đầy chân thành: “Nương nương, người thay đổi rồi!"
"Ồ! Ngươi nói xem ta thay đổi chỗ nào?"
"Nương nương trở nên khí phách hơn! Tình cảnh này khiến ta muốn viết cho nương nương ngài một bài thơ.”
“Đặc biệt viết cho ta?”
"Không sai, cả Hỗn Độn ta cũng chỉ viết thơ cho nương nương.”
Nữ Oa mỉm cười vui vẻ: “Đọc cho ta nghe xem, ta rất tò mò không biết ngươi viết thơ như thế nào.”
Bạch Cẩm tiến lên trước hai bước rồi dừng lại, hắn xoay tròn đầu như những thư sinh dưới hạ giới rồi bắt đầu đọc: "Trong Hỗn Độn có vị thánh mẫu, nàng dùng một tay dựng cột chống trời.
Thiên địa âm dương phân làm hai, ngũ thánh là dương, mình ta âm.”
Bạch Cẩm cười hì hì: “Nương nương, bài thơ này của ta như thế nào?"
Nữ Oa nương nương mím môi cười: “Cũng chỉ có vần có điệu chút thôi chứ chẳng phải thi ca gì.”
"Nương nương, ngươi không cảm nhận được tình cảm phong phú ẩn chứa trong bài thơ này của ta sao?
Sư phụ ta đã từng nói, nhưng câu nói hoa mỹ trong thi ca trên thế gian chỉ là những tiếng rên rie vô nghĩa, tình cảm phong phú mới là thơ hay chân chính.
Bài thơ này của đệ tử ẩn chứa sự tôn sùng vô hạn như mây như gió của đệ tử đối với nương nương, sao ngài lại nói đó không phải là một bài thơ hay?"
Nữ Oa nương nương liếc Bạch Cẩm một cái, bất đắc dĩ dỗ hắn: “Nếu ngươi nói nó là thơ thì cứ coi như nó là thơ đi! Nhưng đừng truyền ra ngoài, ta không muốn lại có bản sao đâu.”
"Không đâu, tuyệt đối không, đây là bài thơ ta tặng cho nương nương, ngoại trừ nương nương thì ta sẽ không đọc nó hay tặng nó cho bất cứ ai.”
Nữ Oa nương nương đặt cần câu trong tay xuống rồi nhìn Bạch Cẩm: “Nghe nói ngươi biết làm túi xách.”
Ánh mắt nàng nhìn Bạch Cẩm mơ hồ có những cảm xúc bực bội: “Ngươi còn đưa cho Bình Tâm nương nương “một ngàn cái túi”, hào phóng quá nhỉ! Quan hệ của ngươi và Bình Tâm thân đến vậy sao?"
Tim gan phèo phổi của Bạch Cẩm loạn hết cả lên, thầm than không hay rồi, ta mới hứa với Bình Tâm nương nương sẽ may một ngàn chiếc váy cho ngài thì Nữ Oa nương nương đã biết rồi, chẳng lẽ các nàng đang trao đổi tin tức? Nhưng trông Bình Tâm nương nương đâu giống có tiết lộ chuyện này với ai khác?
Trong đầu Bạch Cẩm thì suy nghĩ như thế nhưng cơ thể thì đã nhanh nhẹn lao tới chỗ Nữ Oa nương nương, hắn ngồi ở phía dưới mặt đất, ôm lấy chân nàng mà khóc to: "Nương nương, đệ tử khổ sở quá!"