Chuẩn Đề nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Một đạo thanh quang xẹt qua bầu trời, đáp xuống bên cạnh Cửu Long Trầm Hương Liễn rồi hóa thành thân ảnh của Bạch Cẩm.
Bạch Hạc đồng tử đang trông coi Cửu Long Trầm Hương Liễn lập tức đứng dậy, mừng rỡ gọi: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm nói luôn: "Ngươi đi tìm chỗ nào mà chơi, để ta thu Cửu Long Trầm Hương Liễn lại đã."
Bạch Hạc đồng tử nghi hoặc: "Tại sao?"
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Bạch Cẩm thu hồi Cửu Long Trầm Hương Liễn rồi hóa thành một đạo thanh quang bay ra ngoài.
Bạch Hạc đồng tử không lần ra manh mối, đành lẩm bẩm: "Sư huynh đang làm gì thế nhỉ?" Sau đó hắn hớn hở đi chơi.
Tiếp đó Bạch Cẩm lại bảo Kim Giác và Ngân Giác dắt Thanh Ngưu rời khỏi đây rồi mới thong dong đi đến quảng trường bên cạnh suối phun.
Lúc này ở trung tâm quảng trường mọc lên từng đám khánh vân, từng luồng khí tức trầm ngưng như vực sâu áp chế và đối kháng lẫn nhau.
Trên khánh vân của Đa Bảo có một hư ảnh bảo tháp ba mươi ba tầng trôi lơ lửng.
Trong khánh vân của Vô Đương thánh mẫu có một chiếc vòng tay xoay tròn phát ra hào quang.
Trên khánh vân của những người khác trong Tiệt Giáo cũng chứa đủ thứ đặc sắc, tiên khí linh bảo đua nhau phát sáng.
Hai đám khánh vân của Đa Bảo và Vô Đương thánh mẫu trấn áp chúng tiên của Tây Giáo, Xiển Giáo và Nhân Giáo, trôi nổi trên khánh vân của mọi người.
Bạch Cẩm đi tới góc rẽ đằng xa thì dừng bước nhìn từng đám khánh vân bay cao trên quảng trường, sau đó cẩn thận khom lưng đi đường vòng, rón rén trở về chỗ cũ.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Cẩm truyền âm hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Thạch Cơ bên cạnh nhỏ giọng trả lời: "Sau khi sư huynh đi, bọn hắn luận đạo luận ra chân hỏa luôn, hiện đang dùng khánh vân thi đấu."
"Thải Phượng tiên tử đâu?"
"Đi rồi!"
Bạch Cẩm cạn lời, nàng thừa biết là tứ giáo không hợp nhau mà vẫn rời đi, cố ý hả? Hắn thầm chê bai vài câu, sau đó yên tâm thoải mái ngồi tại chỗ uống rượu, háo hức xem thi đấu. Không ngờ Tiệt Giáo đã áp đảo ba giáo còn lại, lợi hại thật đấy! Tuy chỉ số thông minh của Đại sư huynh hơi thấp, song thực lực vẫn đạt tiêu chuẩn.
...
Nhiên Đăng cười khẽ, giơ tay búng vào phát quan. Ầm, một đóa khánh vân xuất hiện, ba bông hoa sen trong khánh vân khép chặt. Trên bông sen ở giữa có một ngọn đèn nhỏ màu xanh thẫm, trên bông sen bên trái có một cây thước màu vàng sẫm.
Khánh vân của Nhiên Đăng vừa xuất hiện, ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ trong thiên địa lập tức hội tụ tạo thành năm dải lụa sặc sỡ bay lượn quanh Nhiên Đăng, phủ ngũ quang thập sắc lên khánh vân, Đại La cảnh, ba bông hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.
Ầm, tất cả mọi người đều cảm thấy nguyên thần run rẩy, áp lực ập xuống như trời sập. Cơ thể chúng tiên Tiệt Giáo bỗng run bần bật, sắc mặt đỏ bừng.
Đa Bảo và Vô Đương cảm nhận được áp lực lớn nhất, thân thể hai người lập tức nặng trĩu, trên người phát ra âm thanh răng rắc, trên mặt đổ mồ hôi lạnh ròng ròng nhưng bọn hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Tây Giáo, Nhân Giáo và Xiển Giáo thì ngược lại, ban đầu bọn hắn cũng có phần không thoải mái nhưng hình như về sau không có cảm giác gì.
Toàn thân Thạch Cơ run rẩy, nàng truyền âm nói: "Sư huynh, ta không chống đỡ được nữa!"
Cô Lương cũng truyền âm, đau khổ hô: "Sư huynh, cứu ta với!"
Thân ảnh Bạch Cẩm chợt lóe lên rồi biến mất, nét mặt Thạch Cơ và Cô Lương cứng đờ. Sư huynh... sư huynh chạy mất?
...
"Đối tửu hát ca, đời làm tiên được bấy lâu... Rượu ngon, rượu ngon!"
Trong lúc đệ tử tứ giáo đang đối đầu trên khánh vân, một giọng nói hào hùng vang lên, Bạch Cẩm cầm bình rượu trong tay, ánh mắt nhập nhèm vì say đi tới.
Thạch Cơ và Cô Lương lộ rõ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, sư huynh đã quay lại.
Bạch Cẩm vừa quay mặt lại đã nhìn thấy từng đám khánh vân dày đặc. Hắn lập tức dừng bước, nghi hoặc hỏi: "Ơ... Chư vị sư huynh đệ, mới nửa buổi không gặp mà các ngươi đang làm gì thế?"
Trong lòng đám người Nhiên Đăng, Đa Bảo và Vô Đương đều nghĩ lấy đâu ra nửa ngày không gặp? Chẳng phải trước đó ngươi vừa mới về ư? Sau đó ngươi lại đi ra ngoài xem như chưa trở lại? Ngươi tưởng chúng ta mù chắc?
Hai mắt Bạch Cẩm chợt sáng lên: "Ôi chao, chư vị sư huynh sư đệ đang so khánh vân sao? Thú vị, thú vị đấy! Ta cũng muốn tỷ thí một phen!"
Bạch Cẩm duỗi tay búng vào phát quang, tức thì một đóa khánh vân bay lên từ trên đỉnh đầu hắn, Công Đức Kim Tiền trên khánh vân liên tục rơi lẻng xẻng như nước mưa, toàn bộ hoa viên trên không đều phủ kim quang lấp lánh.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, bất giác lấy tay áo che mặt. Sáng quá! Chói mù mắt luôn!
Nhiên Đăng thốt lên đầy kinh ngạc: "Công Đức Khánh Vân!"
Những người khác cũng vội vàng thả tay áo ra, nghiêng đầu nhìn khánh vân của Bạch Cẩm, ánh mắt ai nấy đều tràn đầy khiếp sợ lẫn kinh diễm. Đúng là Công Đức Khánh Vân, hắn lấy đâu ra nhiều công đức như vậy?
Công Đức Khánh Vân vừa xuất hiện, áp lực nặng nề trên quảng trường lập tức biến mất, vân đạm phong khinh, thiên hạ thái bình.
Cô Lương kéo tay áo Thạch Cơ, vui vẻ reo hò: "Sư tỷ mau nhìn kìa! Sư huynh có rất nhiều tiền, có nhiều tiền thật đó!"
Thạch Cơ gật đầu một cách cứng nhắc, thì ra sư huynh thật sự không để trăm nghìn Công Đức Kim Tiền kia vào mắt, vậy mà mình còn tưởng hắn tin mình! Uổng công mình cảm động mấy tháng trời.
Hai tay Bạch Cẩm chống nạnh, bật cười sang sảng: "Khánh vân của ta đẹp nhất phải không?"