Nhiên Đăng nhìn Công Đức Khánh Vân tỏa kim quang lấp lánh của Bạch Cẩm rồi lại nhìn Ngũ Khí Khánh Vân ngũ quang thập sắc của mình. Thường ngày Ngũ Khí Khánh Vân trông có vẻ cực kỳ oai phong hoa lệ nhưng lúc này lại hết sức quê mùa, hệt như một nha hoàn tô son trát phấn đứng trước mặt đại tiểu thư tôn quý.
Nhiên Đăng lẳng lặng cất khánh vân đi, chúng tiên khác cũng cuống quít thu khánh vân về. Trước Công Đức Khánh Vân, tất cả những khánh vân khác đều ảm đạm phai mờ. Mọi người phóng khánh vân ra là để so đạo vận, kết quả ngươi lại lôi Công Đức Khánh Vân ra. Công đức là thứ Thiên đạo ban tặng, chúng ta so với Thiên đạo kiểu gì? Tâm thái sụp đổ rồi!
Hai tay Bạch Cẩm chống nạnh, vừa cười hô hố vừa đắc ý nói: "Quả nhiên vẫn là khánh vân của ta đẹp nhất!"
Mọi người nhìn dáng vẻ cười hô hố của hắn, trong lòng thầm mắng một câu "tiểu nhân đắc chí". Chẳng phải là một ít công đức thôi sao? Có giỏi thì chúng ta so tu vi đi! Sao cứ cảm thấy lòng chua chua thế nhỉ?
Đa Bảo cũng không tài nào tin nổi, bèn truyền âm hỏi: "Bạch Cẩm lấy đâu ra nhiều công đức như vậy?"
Vô Đương truyền âm với vẻ khó hiểu: "Ngươi không biết à? Bạch Cẩm có rất nhiều công đức, còn luyện chế ra Công Đức Kim Tiền. Bình thường hắn thích thưởng Công Đức Kim Tiền cho các sư đệ, sư muội chơi."
Đa Bảo câm nín, thưởng công đức cho người ta chơi? Hắn thầm mắng đồ vung tiền như rác! Lão thiên không có mắt lại đưa công đức cho hạng người này.
Cô Lương nhìn dáng vẻ hai tay chống nạnh, dương dương tự đắc của Bạch Cẩm, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, liệu có phải sư huynh của chúng ta say thật rồi không?"
Thạch Cơ thì thầm đáp: "Không phải đâu!"
Nhiên Đăng đứng dậy, miễn cưỡng mỉm cười: "Khánh vân của sư điệt quả là khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Bạch Cẩm cười ha hả, làm bộ khiêm tốn nói: "Nào có, nào có, khánh vân của sư thúc cũng rất đẹp... Ngũ nhan lục sắc đẹp vô cùng, trông như bông hoa vậy."
Như bông hoa? Nhiên Đăng lập tức cảm thấy lồng ngực nghẹn ứ, tim như bị đâm một nhát. Hắn cười gượng: "Sư điệt, hiện tại trận đấu đã kết thúc, phải chăng ngươi nên thu khánh vân lại? Kim quang này thực sự chói mắt quá!"
Bạch Cẩm gật đầu tán thành: "Mặc dù nó rất đẹp nhưng quả thật quá sáng, không hợp với khí chất khiêm tốn của ta. Vẫn là khánh vân của các ngươi tốt hơn, vừa khiêm tốn vừa có nội hàm." Công Đức Khánh Vân rơi xuống, nhập vào trong cơ thể Bạch Cẩm.
Trong lòng toàn thể chúng tiên trên quảng trường đều trào dâng niềm chua xót. Mẹ nó chứ khiêm tốn với cả nội hàm, chẳng phải là không có công đức sao?
Bạch Cẩm cầm bình rượu đi đến trung tâm quảng trường, sau đó giơ bình rượu lên, vừa nhìn mọi người vừa cất lời cảm thái: "Những người đến đây hôm nay đều là đệ tử của Thánh Nhân, là thiên kiêu khắp hồng hoang, cũng là sư huynh đệ có cùng gốc gác, là trụ cột vững chắc của huyền môn trong tương lai. Nhìn các vị ta rất xúc động, xin kính chư vị thêm một ly."
Chúng tiên trên tọa vị vội vàng nâng chén rượu lên bằng hai tay, đồng thanh hô với gương mặt tươi cười: "Sư huynh, mời.."
"Mọi người cùng nâng ly!" Bạch Cẩm cười sang sảng, bưng bình rượu uống.
Chúng tiên thần cũng dùng hai tay nâng cốc uống rượu, đây là sự kính trọng dành cho các đại lão giàu có.
Bạch Cẩm đặt bình rượu xuống, giọng nói bùi ngùi: "Trong bầu không khí này, ta kìm lòng không đặng bèn làm một bài thơ dĩ úy bình sinh."
Trên tọa vị, Đa Bảo đặt chén rượu xuống, nhíu mày hỏi: "Bạch Cẩm sao vậy? Hắn uống say thật à?"
Vô Đương thánh mẫu cười tủm tỉm nói: "Sư đệ không phải kẻ càn quấy, hắn làm vậy ắt có mục đích của mình."
Bạch Cẩm đi vài bước trên quảng trường rồi chợt dừng lại, vỗ tay vui vẻ nói: "Có rồi!"
Hắn gật gù đắc ý, cất giọng thâm tình đọc:
"Uống Quỳnh Tương Ngọc Dịch
Tiên phong đạo cốt bằng du
Phong cảnh nơi đâu cũng đẹp
Tiểu nhi đang trộm trâu
Quát mắng! Ngăn cản!
Tiểu hài tử nghịch ngợm vác đao bay đi..."
Bạch Cẩm nhìn mọi người, mỉm cười hỏi: "Chư vị đạo hữu thấy bài thơ của ta thế nào?"
Tiểu nhi đang trộm trâu? Mặt đám người Nhân Giáo biến sắc, Huyền Đô và Chân Vũ cuống quít đứng dậy phóng lên trời.
Tiểu hài tử nghịch ngợm vác đao bay đi, bay đi đâu? Người Xiển Giáo và Tây Giáo cũng thay đổi sắc mặt, lập tức lao lên trời, từng đạo thân ảnh lướt qua bầu trời.
Bạch Cẩm nâng bình rượu trong tay lên, ngẩng đầu vội vàng gọi: "Sư thúc và các sư đệ đừng đi! Uống với ta thêm vài chén nào!"
Trên trời không có ai đáp lại, thoáng cái khu vực của Nhân Giáo, Xiển Giáo và Tây Giáo đã người đi nhà trống, ngay cả người thuộc Tiệt Giáo cũng chạy hơn phân nửa. Tuy sư huynh đã trở lại, Quỳ Ngưu cũng không có vấn đề gì, song bọn hắn không ngại đi hóng chuyện! Thú vị biết bao!
Đa Bảo đứng dậy, hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ: "Oa Hoàng Thiên này còn có tiểu tặc ư?"
Bạch Cẩm lắc bình rượu: "Không phải tiểu tặc, chỉ là một hài tử đáng yêu tò mò thái quá. Ừm, quả thật vô cùng đáng yêu, ta rất thích hắn."
Vô Đương thánh mẫu nhìn Bạch Cẩm, sau đó nhoẻn miệng cười, bất đắc dĩ nói: "Ngươi xấu ghê! Chúng ta cũng đi xem đi!"
Bạch Cẩm vội lên tiếng: "Sư huynh sư tỷ, các ngươi đi trước đi! Ta hơi say nên nghỉ ngơi ở đây một lát."
Vô Đương thánh mẫu quan sát Bạch Cẩm từ trên xuống dưới một lượt rồi mỉm cười bảo: "Ngươi không đi cũng tốt."