"Ha ha! Sư phụ, lão Tôn ta bắt đầu heo về lại rồi đây." Tôn Ngộ Không nắm lấy tai Trư Bát Giới, đi vào phòng.
Trư Bát Giới vừa che tai, vừa kêu đau: "Ai ôi! Đau quá, đau quá! Hầu ca, ngươi nhẹ tay một chút."
Đường Tam Tạng khiển trách nói: "Bát Giới, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, chọc cho vi sư tức giận, ngươi chịu không nổi.
Ngộ Không, ngươi cũng buông ra, đừng để ta tức giận."
Tôn Ngộ Không buông tay cười nói: "Được rồi! Lão Tôn ta buông tay là được chứ gì ."
Trư Bát Giới đi đến một góc ngồi xuống, trong lòng nhất thời cảm thấy lo lắng, không lẽ thật sự muốn lão Trư ta sinh con sao? Nếu lan đến Thiên Đình, lão Trư ta đường đường là Thiên Bồng Nguyên Soái biết ném mặt mũi đi đâu đây?
Hoa Đà cười nói: "Làm phiền Trọng Cảnh huynh chăm sóc bọn hắn mười ngày, mười ngày sau ta sẽ mổ bụng của bọn hắn, lấy hài tử ra."
Trương Trọng Cảnh gật đầu, nói: "Được!"
Lão bà bà mừng rỡ, nói: "Thật tốt, thật tốt! Có thể bảo vệ hài tử thật sự quá tốt.
Được rồi, ta thấy trời cũng không còn sớm nữa, lão hủ đi chuẩn bị cho các ngươi ít đồ ăn, nữ nhân mang thai cần phải bổ sung dinh dưỡng." Xoay người khom lưng định đi về phía sân trong.
Tôn Ngộ Không chớp mắt, cười khà khà nói: "Đúng vậy, dựng phu quả thực cần bổ sung dinh dưỡng.
Nấu cơm thì không cần, tiểu hòa thượng, nhanh liên hệ thực thần tiểu điếm, bảo bọn hắn làm một ít thức ăn bổ dưỡng có lợi cho dựng phu."
Đường Tam Tạng gật đầu nói: "Ngộ Không nói rất đúng."
Lão bà bà lập tức lại là cứng đờ, mắt lộ ra sự tức giận, có phải Tôn Ngộ Không này cố ý muốn đối nghịch với ta không.
Một nữ nhân mỉm cười, nói: "Mẹ, chúng ta đi nấu cho trưởng lão một ít nước ấm đi! Uống nhiều nước tương đối tốt cho thai nhi."
Lão bà bà lập tức lại lộ ra dáng vẻ tươi cười, gật đầu nói: "Được, vậy thì ta đây đi nấu."
"Không cần, không cần." Tôn Ngộ Không kêu lên: "Tiểu hòa thượng, ngươi không phải có Linh Thủy Phù sao? Uống nhiều Linh Thủy tốt cho thai nhi."
Đường Tam Tạng nói: "Ngộ Không nói rất đúng, tuy nhiên phù triện hơi đắt, nhưng là vì nữ nhi, hôm nay vi sư phải xa xỉ một chút."
Lão bà bà và tất cả phu nhân đều dừng chân lại, vẻ tươi cười trên mặt biến mất, khóe mắt co giật, cái con khỉ mắc dịch này sao lại chán ghét đến vậy.
Tôn Ngộ Không vẫn luôn âm thầm quan sát, trong long đã rõ ràng, các nàng quả nhiên là quỷ, nhất định đây không phải quốc gia của người phàm. Chỉ là không biết là yêu quái, là cưỡi ngựa hạ hàm, hay là tiên phật đang giả thần giả quỷ.
...
Đêm đến, Đường Tam Tạng và Trư Bát Giới ở trong phòng ngủ, dưỡng thai.
Sa Ngộ Tịnh trong sân chăm sóc Bạch Long Mã.
Tôn Ngộ Không nằm trên nóc phòng, cà lơ phất phơ khoanh chân, nhìn ánh trăng trên bầu trời, trong long thầm hạ quyết tâm, đợi lão Tôn ta thỉnh kinh trở về, tựu đi thiên đình đem làm Tư Pháp Thiên Thần, lão Tôn ta nhất định phải chính thức tuyên bố.
Về phần Hoa Đà và Trương Trọng Cảnh thì ở trong phòng nói chuyện dưới ánh nến, trao đổi những hiểu biết về căn bệnh lần này, đây là lần tiên thấy nam nhân mang thai, có thể trao đổi với nhau một phen.
Ầm! Đột nhiên một tiếng sấm rền vang lên, một đóa mây đen che đậy ánh trăng.
Bên trong mây đen, một bóng đen lao nhanh xuống, nhắm thẳng vào gian phòng của Hoa Đà và Trương Trọng Cảnh.
Tôn Ngộ Không đột nhiên trở mình bật dậy, quát chói tai: "To gan!" Bay thẳng xuống, dùng Kim Cô bổng đánh ra một gậy.
Ầm! Thần Quang nở rộ trên bầu trời đêm chiếu sáng đêm tối, có thể thấy trong bầu trời đêm, một con bọ cạp to lớn đang tại vẫy đuôi, trên đuôi bọ cạp lóe ra hàn quang.
"Bọ cạp từ đâu đến, vừa hay bắt cho Đế Quân ngâm rượu uống." Tôn Ngộ Không khà khà hú lên quái dị, rồi nhảy thẳng vào trong tầng mây.
Con bọ cạp to lớn bên trong tầng mây lập tức biến mất hóa thành một tiên nữ mặc y phục rực rỡ, tay cầm song kiếm, binh binh pằng pằng đánh nhau với Tôn Ngộ Không, chấn động cả không gian, vậy mà lại không rơi vào thế hạ phong.
Sa Ngộ Tịnh cầm trong tay hàng yêu bảo trượng, bảo vệ Đường Tam Tạng và Trư Bát Giới ở sau lưng.
Sau một lát, mây đen tản đi, ánh trăng rải rác khắp nơi.
Tôn Ngộ Không từ không trung rơi xuống, vuốt vuốt lông khỉ lộn xộn, nói: "Yêu quái kia tuy không có bản lĩnh nhưng chạy rất nhanh."
Đường Tam Tạng lo lắng nói: "Ngộ Không, đó là yêu quái gì, có phải là đến bắt vi sư không?" Nếu như là trước kia, đừng nói một con yêu quái, cho dù một đám yêu quái đến, Đường Tam Tạng cũng không sợ, thậm chí còn không chớp mắt, một thân pháp bảo phù triện dốc sức chiến đấu với bầy yêu, dù cho cuối cùng địch không lại cũng sẽ được cứu, nhưng hiện tại không mỗi mình mình, mà còn có hài tử của mình, không thể không thận trọng!
Trong sân, mấy nữ nhân cũng đều tụ tập đến, kính sợ, sùng bái nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không liếc nhìn, tò mò hỏi: "Này! Hai vị thần y Hoa Đà và Trương Trọng Cảnh tại sao không đi ra?"
Xem náo nhiệt chính là bệnh chung của sinh linh tam giới, bất luận là thần tiên, hay là phàm nhân, đều tránh không được một lòng xem náo nhiệt. Chẳng lẽ thần y không thích xem náo nhiệt sao?