Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh nói: "Đại sư huynh, ta thấy Yêu Vương hình như là muốn bắt hai vị thần y, hai vị thần y không phải là bị hắn bắt đi rồi đó chứ?"
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trên cửa sổ đã không còn thấy bóng dáng của hai vị thần y, trong lòng cảm thấy không ổn, lúc này mới nhảy đến trước cửa, bịch! Đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng đâu còn thần y nào, chỉ có hai cổ thần linh khí tức từ từ tiêu tan.
Đám người Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng đều tràn vào trong phòng.
Trư Bát Giới lập tức kêu lên: "Cái này ta biết, đây là tinh khí tràn lan sau khi thần linh vẫn lạc."
Đường Tam Tạng cũng đi vào trong phòng, cả kinh kêu lên: "Ngộ Không, chẳng lẽ thần y vẫn lạc, chuyện này phải làm sao cho tốt đây!"
Đáng giận, vậy mà lại là giương đông kích tây, chơi binh pháp với lão Tôn ta.
Tôn Ngộ Không khà khà cười lạnh một tiếng, lập tức hóa thành một ảo ảnh lao ra, người ở giữa không trung Kim Cô bổng đánh về phía đầu mấy vị nữ tử, quát lớn: "Yêu quái, ăn của Tôn gia gia ngươi một gậy!"
Mặt mấy nữ nhân, tất cả đều biến sắc, chuyện gì xảy ra? Sao hắn có thể phát hiện được?
Lão bà bà đã bất chấp che dấu, vung tay lên, một luồng Phật quang phóng ra.
Ầm! Tôn Ngộ Không lập tức bay ngược trở về, người trên không trung liên tục giẫm chân tại chỗ, dừng giữa không trung.
Đám người Đường Tam Tạng cũng đều từ trong nhà đi ra, khiếp sợ nhìn xem cái kia mấy vị lão phu nhân, các nàng chẳng lẽ cũng là yêu quái sao?
Tôn Ngộ Không cầm Kim Cô bổng chỉ vào mấy nữ tử, quát chói tai: "Các ngươi là ai? Lại dám giết thần linh của Thiên Đình."
"Ngộ Không! Ngươi nhìn thử bọn ta là ai?" Một luồng âm thanh to lớn vọng tới.
Trong sân mấy vị nữ tử tất cả đều cởi đi ngụy trang, trong lúc nhất thời Phật quang lấp lánh, Phật thay nhau hiện ra, Quan Thế Âm Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Linh Cát Bồ Tát, bốn vị Bồ Tát từ từ bay lên.
Đường Tam Tạng vội vàng chắp tay trước ngực cúi đầu thi lễ, cung kính nói: "Đệ tử bái kiến Bồ Tát."
Tôn Ngộ Không chớp mắt, khà khà, cười quái dị, nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là bốn vị Bồ Tát ở trước mặt.
Bồ Tát, đánh lén chém giết thần linh của Thiên Đình, các ngươi không sợ Thiên Đình khai chiến sao?"
Linh Cát Bồ Tát lắc đầu, mỉm cười nói: "Ngộ Không, hai vị thần y chính là bị yêu quái giết chết, không liên quan gì đến chúng ta."
"Yêu quái đang giao chiến với ta, nàng sao có thể giết hai vị thần y được."
Linh cát Bồ Tát vẻ mặt thành thật nói ra: "Có thể là yêu tướng ẩn náu."
Tôn Ngộ Không im lặng, đưa tay đem Kim Cô bổng khiêng lên trên bả vai, lại quát hỏi: "Mấy vị Bồ Tát năm lần bảy lượt làm hại tiểu hòa thượng và đầu heo, là muốn thế nào?"
Đường Tam Tạng cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mấy vị Bồ Tát, Ngộ Không nói là bọn hắn tại hại ta? Sao có thể? Bọn hắn là Bồ Tát đại từ đại bi mà.
Văn Thù Bồ Tát mỉm cười nói: "Ngộ Không, có thể là ngươi có chút hiểu lầm, chúng ta không có ý hại bọn hắn."
Tôn Ngộ Không cười khà khà quái dị, nói: "Bồ Tát, chén thuốc dưỡng thai kia là các ngươi động tay vào đúng không? Thật sự cho rằng lão Tôn ta là con khỉ ngu, nên nhìn không ra sao?"
Vẻ mặt tươi cười của mấy vị Bồ Tát cứng đờ, lại bị hắn phát hiện, thật sự là mất mặt mà!
Chúng ta coi thường Tôn Ngộ Không, tuy nhiên hiện tại bản lĩnh của hắn không quá mạnh, nhưng cũng đã là khỉ thành tinh rồi.
Đường Tam Tạng không nhịn được hỏi: "Bồ Tát, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao người phải hại đệ tử?"
Quan Thế Âm Bồ Tát tiếp tục lộ ra vẻ từ bi, âm thanh to lớn vang lên: "Đường Tam Tạng, ta không muốn hại ngươi, mà là muốn cứu ngươi."
Đường Tam Tạng cũng không phải là kẻ ngốc, mặt ngoài cung kính nói: "Bồ Tát không muốn hại đệ tử, chính là muốn hại hài tử của đệ tử."
Văn Thù Bồ Tát nói: "Đường Tam Tạng, thân thể của ngươi không thuộc về chính ngươi, mà thuộc về thượng sư tam bảo, thuộc về chúng sinh, là thuyền là ngựa, là công cụ phổ độ chúng sinh, cho nên ngươi không được tự ý hành động."
"Đệ tử cho rằng muốn độ chúng sinh, trước hết phải độ chính mình, đệ tử tâm không độ, sao có thể độ được chúng sinh?" Đường Tam Tạng trong lòng vô cùng thất vọng, cố gắng nói lý.
Âm thanh to lớn của Linh Cát Bồ Tát vang lên: "Đường Tam Tạng, hết thảy đầy hứa hẹn, như mộng ảo ảnh, bọt nước, như sương, cũng như điện, làm như thế thử xem."
Đường Tam Tạng thò tay che cái bụng nhô lên, lộ ra dáng vẻ tươi cười, nói: "Đệ tử có thể cảm nhận được nàng thật sự tồn tại."
"Lòng không có băn khoăn. Không có băn khoăn. Không có sợ hãi. Rời xa những mộng tưởng rối rắm.
Đường Tam Tạng trách nhiệm hiện tại của ngươi là đi về phía Tây thỉnh kinh, không phải sa vào với con cái. Ngươi rõ rồi chứ?"
"Đệ tử không rõ!
Tuy hiện tại long đệ tử có nhớ mong, nhưng vẫn không thay đổi tấm long ban đầu của đệ tử, nàng có thể đến bên cạnh đệ tử, chính là có duyên với đệ tử, Phật môn đắt sinh, độ vô số người, đệ tử há có thể làm hại tính mạng của nàng? Đệ tử đã có hài tử, không có nghĩa là đệ tử không đi về phía Tây."
Chư vị Bồ Tát cũng có thể cảm nhận được quyết tâm của Đường Tam Tạng, Đường Tam Tạng vẫn luôn khúm núm, bây giờ lại cũng dám cãi lại Bồ Tát, cái này gọi là tình thương vĩ đại của mẹ à? Hay gọi là tình thương lớn lao của cha?
Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn xuống Đường Tam Tạng, lạnh lùng nói: "Đường Tam Tạng, trong tam giới chỉ có quy củ, Âm Dương hợp, Thái Sơ sinh ra cơ.
Thiên địa lúc sơ khai, vạn vật hướng mẫu, chính là bởi vì bản năng của người mẹ có thể thai nghén sinh mạng, hôm nay ngươi dung thân thể nam tử, thai nghén sinh cơ, sinh hạ con nối dõi, chính là nghịch thiên mà đi, nàng không có ích gì cho ngươi cả.
Nếu bây giờ từ bỏ, bổn tọa có thể cam đoan, tìm cho nàng một mẫu thân tốt nhất, kiếp sau hạnh phúc cả đời."