Buổi chiều, đoàn người tiến vào trong sơn cốc, đi vào một ngôi đền xây trên tảng đá ở phía trước.
Trên tường đá đầy rêu xanh và dây leo, cổng đá khổng lồ bị dây leo trói chặt, mặt trên loang lổ bảng tên khắc ba từ cổ xưa: Thánh Mẫu điện!
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc đi về phía trước thần điện, cảm thán nói: "Nơi này chính là thần điện."
Đường Tam Tạng khó có thể tin nói: "Này...này thần điện của Nữ Oa Nương Nương làm sao lại đơn sơ như vậy? Không bằng cả một ngôi miếu nhỏ."
Na Tra cũng hừ lạnh một tiếng, trong lòng tràn đầy lửa giận nói: "Các ngươi thật to gan, thần miếu của nương nương cũng dám để hoang phế như vậy."
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc vội vàng nói: "Thượng thần thứ tội! Đây đều là có nguyên nhân."
Đường Tam Tạng vội vàng khuyên: "Thượng thần chớ tức giận, chắc chắn các nàng có nỗi khổ bất đắc dĩ.
Nữ vương bệ hạ, còn không mau giải thích cho Thượng thần, có phải có yêu ma bức bách các người đúng không?"
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc giải thích nói: "Thời gian quá lâu, ta cũng chỉ biết được một ít truyền thuyết.
Tương truyền thật lâu trước kia, dân chúng của đất nước ta tôn sùng thánh điện, quốc chủ lấy bảo vệ thánh điện làm quang vinh, lập thánh điện ở chỗ cách hoàng cung không xa.
Hằng năm tổ chức Khổng Tử đại hội, cử quốc hiến tế thánh miếu. Nhưng sau này...
"Sau này xảy ra chuyện gì?" Tôn Ngộ Không tò mò hỏi một câu.
Quốc vương Nữ Nhi Quốc do dự một chút nói: "Sau này dân chúng Nữ Nhi Quốc chúng ta đều cảm thấy rằng cái thánh điện này đối với chúng ta hoàn toàn không có tác dụng, những người gặp họa đến đây cầu nguyện cũng vô dụng, lâu dần dân chúng liền mất đi tin tưởng đối với thánh điện, chuyển thành sùng bái Tử Mẫu Hà, sùng bái Lạc Thai Tuyền."
"Ha hả’.’ Na Tra cười lạnh một tiếng nói: "Nhân tộc thật sự đều là sinh vật dễ quên, lúc trước nương nương vì Nhân tộc cùng thiên đạo đánh cược, thế gian mới có thể vĩnh hằng đứng vững.
Sau đó Hồng Thủy bao phủ bộ lạc các ngươi, là nương nương chỉ tay thành sông, che chắn Hồng Thủy ngập trời, cho các ngươi Dương Tuyền Tạo Hóa, Âm Tuyền Tạo Hóa làm yên bình gốc rễ, lúc này mới bao nhiêu năm, thế nhưng tất cả các ngươi đều quên ân đức của nương nương, ngay cả thần điện của nương cũng hoang phế."
Sa Ngộ Tịnh cũng không nhịn được nói: "Các ngươi thực sự đang có phúc mà không biết hưởng, Tây Ngưu Hạ Châu đầy rẫy yêu ma, các ngươi ở địa vực nguy hiểm lại an hưởng thái bình, đơn giản là có uy danh của nương nương che chở."
Trư Bát Giới cũng không giấu giếm nói: "Sư phụ, Nữ Nhi Quốc thất lễ với nương nương như thế, làm sao nương nương có thể tiếp tục che chở Nữ Nhi Quốc được? Lão Trư thấy, thần điện khẳng định đã vô dụng rồi, chúng ta vẫn nên nhanh đầu hàng thôi!"
Trong lòng quốc chủ Nữ Nhi Quốc tràn đầy sợ hãi, vội vàng nói: "Chư vị thượng thần, quả nhân đã biết sai lầm, chờ ta trở về sẽ lập tức triệu tập dân chúng hiến tế Thánh Mẫu nương nương, tu sửa thần miếu của nương nương.
Tôn Ngộ Không chớp mắt, hắc hắc cười nói: "Tam thái tử có cho... các nàng một cơ hội hay không?"
Na Tra lắc đầu cảm thán nói: "Còn nói cho bọn họ thêm một cơ hội, nương nương căn bản không để trong lòng việc các nàng thất lễ với nương nương, nương nương đối với các nàng thật sự quá bao dung."
Biểu tình quốc chủ Nữ Nhi Quốc cứng đờ, Nữ Nhi Quốc còn tồn tại có nghĩa là nương nương vẫn chưa tách tội chúng ta thất lễ, vì vậy ta đây có thể hiểu rằng, nếu nương nương trách tội Nữ Nhi Quốc sẽ không còn nữa?
Trong lòng cảm thấy may mắn, đồng thời cũng nén giận, tổ tiên làm cái gì vậy! Đầu tiên là để cho dân chúng cả nước điên cuồng dùng nước thánh Tử Mẫu Hà, đắc tội làm Thượng Đế tức giận đánh thần phạt xuống.
Sau đó lại quên thần ân của Thánh Mẫu nương nương, để thần miếu hoang phế, ngừng hiến tế, may mắn Thánh Mẫu nương nương khoan dung độ lượng, bằng không ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Nữ Nhi Quốc có thể truyền thừa đến bây giờ thật sự là do trời cao ưu ái, trong lòng quốc chủ một trận ai oán, tổ tiên có phải còn để lại tai họa ngầm hay không? Đây không phải là hãm hại hậu nhân chúng ta sao?
Đường Tam Tạng ở bên cạnh nói: "Chúng ta vẫn nên đi vào trước đi! Đi bái kiến Nữ Oa nương nương trước."
Mọi người đi vào bên trong thần điện, bước tới trên bậc thang bằng đá, một cỗ hơi thở tràn đầy phong cách cổ xưa đập vào mặt, không khỏi cảm thấy bản thân nhỏ bé, trong lòng dâng lên cảm giác kính sợ, ngay cả người hay nhảy nhót như Tôn Ngộ Không cũng im lặng.
Cửa đá thật lớn bị dây xích phong tỏa, mặt trên dây xích đã bị rỉ sắt, mục gần hết, có thể thấy được khoảng cách thánh điện một lần nữa mở ra đã rất lâu.
Na Tra đi lên phía trước, tay búng vào sợi dây xích, phanh~ dây xích bị chém thành vô số đoạn rơi trên mặt đất. Hắn vươn tay đẩy đại môn ầm vang mở ra theo cánh cửa mở ra có vô số tro bụi, chúng bốc lên mù mịt làm cho đám người Đường Tam Tạng liên tục ho khan.
Cửa lớn hoàn toàn mở ra, một làn gió mát quét sạch tro bụi đi.
Mọi người thật cẩn thận đi vào bên trong đại điện, cẩn thận tra xét nội thất thần điện của Nữ Oa nương nương ở tam giới.
Bên trong thần điện có vẻ rất trống trải, có lẽ trước kia có trang sức, nhưng do thời gian trôi qua tất cả bên trong biến thành bụi đất, có vẻ có chút rách nát.
Chính điện có hai cột đá sừng sững, trên cột đá khắc đại xà, đại xà phun ra bên ngoài, không những không có vẻ u ám, hung ác mà còn có thần thái uy nghiêm, giống như thần linh khiến kẻ khác phải kính sợ.
Bốn phía trên vách tường còn có các bức họa, có bức họa vẽ tổ tiên Nhân tộc chiến đấu với quái thú, bức vẽ loài người hái trái cây dại, một số vẽ đang ca hát nhảy múa, một số bức lại vẽ quái vật tấn công và Nhân tộc đang hoảng sợ chạy trốn.
Bức họa lớn nhất lộ ra, là phần đông tổ tiên của Nhân tộc cúng bái một tòa thần điện đông đúc quỳ trên mặt đất, đây chính là những đồ trang sức duy nhất trong ngôi đền.
Bên trong thần điện có ba tượng thần sừng sững, ở giữa là một nữ thần cao quý, nhân thân là đuôi rắn, tuy rằng chỉ là tác phẩm bằng đất sét nhưng ánh mắt nàng từ ái nhìn xuống phía dưới. Phải trái hai bên đều có pho tượng, bên trái là pho tượng thần trung niên dưới chân để thạch cầm.
Bên phải là pho tượng thần thanh niên, phía sau mang đôi cánh oai hùng bất phàm.