Tôn Ngộ Không đánh giá đôi cánh của tượng thần, kinh ngạc nói: "Làm sao tượng thần này lại giống Câu Trần Đại Đế như vậy?"
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc lập tức giới thiệu nói: "Đây là thánh sứ, từ xưa tương truyền là tả hữu hộ pháp của Thánh Mẫu nương nương."
Na Tra nói: "Năm đó Nhân tộc mới sinh chưa có năng lực tự bảo hộ mình, Nữ Oa nương nương xin Phục Hy Đại thần và Bạch Thượng Cầm Tiên bảo hộ Nhân tộc, cho đến khi Nhân tộc có thể tự bảo vệ mình, bọn họ được Nhân tộc gọi là thánh sứ.
Tôn Ngộ Không gật gật đầu, trong lòng có chút đăm chiêu, ở thời kỳ viễn cổ, Câu Trần Đại Đế nhất định là một vị đại thần tung hoành thiên địa, khi thiên địa mạnh mẽ dậy sóng, đối nhân xử thế đã giết chết một phần thiên địa khi đó, ngâm lại khiến cho hầu thật kích động, thật muốn nhìn thấy phong thái uy phong của Câu Trần Đại Đế ở thời kỳ viễn cổ!
Đường Tam Tạng kinh ngạc nói: "Này...Cái này sao lại là đá điêu khắc?"
"Đây chính là tượng thần của Nữ Oa nương nương, hẳn là phải lập kim thân! Phật Giáo ta dù là một ngôi miếu nhỏ cũng đều lập tượng Phật kim thân, mặc dù chỉ mạ vàng có một chút nhưng không thể bạc đãi Phật thật.
Tôn Ngộ Không hắc hắc cười nói: "Phương Đông không để ý những cái kia, lần trước chúng ta ở Xa Trì quốc gặp được ba tên Lộc Dương, bọn họ thân là quốc sư một nước, vì tu hành giáo chủ nên được lập tượng Phật cũng là tượng thần gỗ, lão Tôn cũng đã từng viếng thăm qua một lần.
Trư Bát Giới cũng không nhịn được nói: "Kim thân Phật đà kia chính là muốn giết đứa nhỏ của ngươi! Hiện tại chúng ta cầu tượng đá che chở."
"Này" Trong lòng Đường Tam Tạng rung động một chút, hai tay tạo thành hình chữ thập quỳ xuống đất, tâm mang thành kính, cung kính nói: "Đệ tử Đường Tam Tạng bái kiến Nhân tộc Thánh Mẫu nương nương, bái kiến Nhân tộc Thánh Sứ đại nhân, đệ tử bị ác nhân đuổi giết, chỉ có thể nhờ người bảo hộ, mong Thánh Mẫu nương nương phù hộ."
Na Tra cũng trực tiếp trên mặt đất, cung kính bái nói: "Đệ tử Linh Ngọc Châu bái kiến nương nương, chúc nương nương thánh an.
Trư Bát Giới mang thai cũng quỳ xuống.
Sa Ngộ Tịnh, Cao Thúy Lan cũng quỳ xuống bái, đứng dậy nói: "Đệ tử Trư mới vừa (Sa Lan, Cao Thúy Lan) bái kiến Nữ Oa nương nương! Chúc nương nương thánh an."
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn pho tượng Nữ Oa nương nương, trong lòng dâng lên một cỗ rung động, ta chính là sinh ra từ tay nàng sao? Lúc này quỳ xuống cung kính bái nói: "Đệ tử Tôn Ngộ Không bái kiến Nữ Oa nương nương!"
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc cũng quỳ xuống bái nói: "Con cháu đời sau bất hiếu nữ cơ bái kiến Thánh Mẫu!"
Sau khi mọi người ba bái chín lạy đứng dậy.
Đường Tam Tạng nhìn quanh bốn phía nói: "Thần miếu này chính là thánh địa Nhân tộc, chúng ta cùng nhau quét tước một chút đi!"
Na Tra gật đầu nói: "Thật sự rất cần thiết."
Mọi người lập tức bắt tay vào việc quét sàn, hót rác, chà lau tượng thần, toàn bộ quá trình đều là tự tay làm không hề dùng một chút pháp thuật, bởi vì để biểu đạt sự thành kính trong tâm hồn của mình.
Ban đêm mọi người đốt nướng ngay tại trước thần miếu của Nữ Oa nương nương, hai thai phụ ở trong miếu.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Ngộ Không lại mời Trương Trọng Cảnh và Hoa Đà đến kiểm tra cho hai thai phụ.
Bên trong thần điện, Đường Tam Tạng và Trư Bát Giới nằm ở trên giường, đám người Tôn Ngộ Không Cao Thúy Lan quốc vương Nữ Nhi Quốc đứng vây bên cạnh.
Hoa Đà vuốt vuốt chòm râu cười ha hả nói: "Đại Thánh không cần lo lắng, trạng thái của bọn họ rất tốt, ngày mai có thể sinh hài tử ra."
Cao Thúy Lan vui sướng nói: "Đa tạ thần y."
Một cỗ dao động vô hình đột nhiên thổi quét Nữ Nhi Quốc.
Ở cửa thần điện thần sắc Na Tra vừa động, quay đầu ngưng trọng kêu lên: "Đại Thánh, thần lực của nương nương sắp hết, Phật Giáo sắp tới."
Đường Tam Tạng khẩn trương kêu lên: "Ngộ Không, bọn họ... Bọn họ có dám tiến vào thần điện không?!"
"Sa sư đệ ngươi chăm sóc tốt tiểu hòa thượng và đầu heo, mặt khác giao cho ta."
"Sư huynh, ngươi yên tâm đi!"
Tôn Ngộ Không chạy ra bên ngoài, đi đến bên người Na Tra, sốt ruột nhỏ giọng nói: "Tam thái tử, Dương Giao, Dương Tiễn, Ngao Bính huynh đệ làm sao còn chưa tới? Bọn họ sẽ không quên chứ?"
"Đến đây!"
Tôn Ngộ Không nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phật Giáo tới rồi!"
Trên không trung mây trắng quay cuồng, lập tức hóa thành kim vân cuồn cuộn, Phật quang chiếu khắp bốn phía, chiếu sáng cả kinh thành Nữ Nhi Quốc.
Tất cả dân chúng bên trong Nữ Nhi Quốc đều đi ra cửa chỉ trỏ còn có nữ tử quỳ xuống bái, kích động cầu nguyện.
"Hừ" Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, thế nhưng Phật Giáo tới nhanh như vậy, phải làm sao bây giờ?
Bên trên một đám kim vân, thân ảnh Quan Thế Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ tát, Văn Thù Bồ Tát, Linh Cát Bồ Tát hiện lên, Phật quang sau đầu chiếu rọi đến phía chân trời, thần thánh phi phàm.
Thanh âm thật lớn của Quan Thế Âm Bồ Tát vang lên: "Đường Tam Tạng, thế gian đều có quy luật, luân thường thiên địa không thể nghịch, ngươi đi ra đi."
Bên trong thần miếu, Đường Tam Tạng nắm chặt tay khẩn trương không thôi, đi ra ngoài? Các ngươi nghĩ ta có ngốc không? Ngẩng đầu lớn tiếng kêu lên: "Đệ tử nghe lời từ bi, không dám phạm tội sát sinh? Còn thỉnh Bồ Tát dơ cao đánh khẽ."
"Ta tặng ngươi Phật Điệp, tha cho ngươi tội sát sinh." Thanh âm lớn vang vọng trong thiên địa.
Đường Tam Tạng lập tức trợn tròn mắt, tha thứ tội sát sinh? Còn có thể đùa như vậy sao?
Tôn Ngộ Không không nhịn được khẩn trương đụn mây hai tay chống nạnh, tức giận kêu lên: "Đường đường là Phật Giáo lại không buông tha hai đứa trẻ con, hàng nghìn hàng vạn Phật binh ra tay trấn áp đệ tử Phật Giáo, uy phong của Phật Giáo đâu!
Bồ Tát, lão Tôn ta cũng không muốn nói lời vô nghĩa với ngươi, sư phụ ta ngay ở bên trong thần điện phía dưới, các ngươi có bản lĩnh thì tìm hắn đi, ta xem các ngươi ai dám?"