Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111: Linh Châu Tử Bị Vây Đánh

Chương 111: Linh Châu Tử bị vây đánh

Một thân ảnh nhỏ nhắn màu đỏ bất chợt xông ra, Linh Châu Tử lơ lửng trên hồ, đắc ý khoe: "Đương nhiên là ta vẽ! Có đẹp không? Hoa sen lúc trước quá đơn điệu, nào có đáng yêu như vậy!"

Hắn xua tay nói một tràng dài: "À đúng rồi, ta không hài lòng về tác phẩm này cho lắm, vẽ không thoải mái như vẽ trên thân trâu nên không cần đưa tạ lễ, xem như ta tặng các ngươi."

Lại còn tạ lễ? Sắc mặt Di Lặc tối sầm, nụ cười hoàn toàn tắt ngấm. Hắn phẫn nộ hét lên: "Đánh hắn cho ta!"

Hơn mười đạo pháp thuật phương Tây màu vàng bắn về phía Linh Châu Tử.

Mặt Linh Châu Tử chợt biến sắc, Hỗn Thiên Lăng quấn trên cánh tay lập tức bay ra tạo thành một cái vòi rồng như ngọn lửa, bảo vệ hắn ở bên trong.

Rầm! Mười mấy đạo pháp thuật phương Tây bổ vào Hỗn Thiên Lăng, trong kim quang mọc ra từng bông hoa sen, long hổ gầm gào cắn nuốt vòi rồng Hỗn Thiên Lăng chỉ trong nháy mắt.

Hỗn Thiên Lăng bị phá. Bộp... một thân ảnh thấp bé bay ngược ra ngoài, rơi vào trong hồ nước bên dưới, một cột nước khổng lồ dâng lên ào ào.

Một khắc sau hồ nước sôi sùng sục, bốc hơi nước ngùn ngụt.

"Dám đánh ta, các ngươi tự tìm đường chết..." Một tiếng thét giận dữ vang lên, thân ảnh đỏ như lửa lao từ trong hồ ra. Hắn có ba đầu sáu tay, chân giẫm lên Phong Hỏa Luân, một tay giơ Hỏa Tiêm Thương lên cao, một tay cầm Càn Khôn Quyển, một tay nắm Hỗn Thiên Lăng, ba tay kết ấn quyết.

Ba cái đầu của Linh Châu Tử cùng hét lên đầy phẫn nộ: "Tất cả chết hết cho ta!" Giọng nói vang vọng thiên địa, sát ý ngập trời, trông hắn hệt như một tiểu ma đầu vậy.

"Giết!" Linh Châu Tử lập tức hung hãn lao về phía Tây Giáo, Hỗn Thiên Lăng bay phấp phới như ngọn lửa nóng hừng hực.

Nhật Quang và Nguyệt Quang nhìn nhau, sau đó cùng lao ra. Hai người một trái một phải, mỗi người lấy ra một dải Nhật Nguyệt Quang Mang đánh tới Linh Châu Tử.

Cái đầu bên trái của Linh Châu Tử nhếch miệng cười, Càn Khôn Quyển trong tay bị ném ra một cách hung tợn như vầng trăng sáng bàng bạc lướt qua.

Cùng lúc đó, Linh Châu Tử xoay người lao về phía Nguyệt Quang bên phải.

Càn Khôn Quyển xẹt qua bầu trời, Nhật Quang cuống quít chắp hai tay lại. Ngay sau đó, phía trước xuất hiện một bảo tháp, trên đỉnh tháp có một viên Đại Nhật Minh Châu đang xoay tròn. Rầm! Càn Khôn Quyển đập vào bảo tháp. Răng rắc, bảo tháp chằng chịt vết nứt. Một tiếng "ầm" vang lên, bảo tháp vỡ tan tành. Phụt! Nhật Quang phun ra một ngụm máu tươi, lập tức bị Càn Khôn Quyển đập bay.

Linh Châu Tử ba đầu sáu tay cầm Hỏa Tiêm Thương đâm về phía Nguyệt Quang. Vết thương trên người bốc cháy hừng hực, xua tan hết nguyệt quang.

Nguyệt Quang hoảng hốt hét lên một tiếng rồi vội vàng lùi về sau.

Linh Châu Tử vẫy gọi Hỏa Tiêm Thương, hỏa quang theo đó chuyển hóa thành một vòng lửa. Hắn cười ha ha, hai tay chống nạnh.

Càn Khôn Quyển vù vù bay về, rơi bộp vào tay Linh Châu Tử. Hắn đắc ý nói: "Muốn bắt ta à, các ngươi còn kém xa!"

Ở đằng xa, Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực, một bông sen vàng khổng lồ xuất hiện dưới thân Linh Châu Tử, cánh sen tỏa ra kim quang dần khép lại.

Linh Châu Tử lập tức phóng lên trời. Rầm... bên trên xuất hiện một đạo kim quang, Linh Châu Tử đang xô vào kim quang làm kim quang nổi lên từng gợn sóng.

"Muốn vây khốn ta à, đừng mơ! Mở ra cho ra!"

Hắn hung hãn ném Càn Khôn Quyển vào hoa sen vàng phía dưới. Đoàng... thần quang lấp lánh bắn ra, hoa sen vỡ ầm ầm.

Linh Châu Tử vừa mới thoát khỏi vây khốn thì một cái bình bát từ trên trời giáng xuống, úp chụp lấy hư không. Linh Châu Tử bị nhốt trong bình bát, trong đó vọng ra tiếng va đập ‘bịch bịch bịch’.

Dược Sư bước ra, nghiêm nghị quát: "Tiểu tặc vấy bẩn thánh vật của Tây Giáo ta, sao hôm nay có thể tha cho ngươi!"

Trong trận doanh của Xiển Giáo, Quảng Thành Tử nói khẽ: "Tên tiểu tặc này hẳn là người của Oa Hoàng Cung nhỉ?"

Nhiên Đăng gật đầu đáp: "Phải!"

"Nhưng tại sao Nữ Oa nương nương vẫn không tỏ thái độ?"

Nhiên Đăng bật cười bảo: "Chuyện của tiểu bối, nếu Thánh Nhân nhúng tay thì tự nhiên làm mất thân phận Thánh Nhân."

Đột nhiên Từ Hàng truyền âm nói: "Nếu tên tiểu tặc này lấy trộm Cửu Long Trầm Hương Liễn thì làm thế nào?"

Nhiên Đăng truyền âm trả lời: "Đương nhiên lão sư sẽ không đích thân đi đòi. Đừng nói là một chiếc Cửu Long Trầm Hương Liễn cỏn con, cho dù chúng ta trộm mất Tru Tiên Tứ Kiếm của Thông Thiên sư thúc thì sư thúc cũng không đích thân đi tìm chúng ta lấy lại."

Mấy người nhìn nhau, trong lòng đồng thời nảy ra một ý.

Dược Sư vươn tay ra phủ lên bình bát khổng lồ giữa hư không. Bình bát bay lên trong kim quang, sau đó thu nhỏ lại rồi bay vèo về phía Dược Sư.

"Tên tiểu tặc to gan dám lấy trộm tọa giá của lão sư, thật đáng chết!" Tiếng quát mắng trong trẻo vang lên, cành liễu khổng lồ màu xanh biếc mọc ra giữa không trung thình lình quất xuống.

Ầm, bình bát thu nhỏ bị đánh bay trong nháy mắt. Rắc, trên bề mặt xuất hiện một vết nứt.

Dược Sư kinh hãi la lên: "Bình bát của ta!"

Kiếm phát ra một tiếng "keng", bình bát vỡ choang, một thân ảnh đỏ như lửa bay từ trong đó ra.

"Tiểu tặc đừng chạy!" Chân Vũ giận dữ quát, đồng thời cầm một thanh Tiên Kiếm xông tới.

Linh Châu Tử vung trường thương trong tay ra. Keng! Thân thương chạm vào thần kiếm của Chân Vũ. Chân Vũ rên một tiếng, lập tức bị đánh bay.

Một thủ ấn kim sắc khổng lồ được tạo thành trên không trung, đập ‘bốp’ lên người Linh Châu Tử. Ngay sau đó, hắn rơi vào trong hồ nước như vẫn thạch, cột nước cao chọc trời ào ào dâng lên.

Khẩn Na La chắp hai tay lại, hồ nước lập tức sôi trào hình thành một bông thủy liên hoa từ từ khép cánh lại.

Bình Luận (0)
Comment