Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112: Đa Bảo Tới

Chương 112: Đa Bảo tới

"Tiểu tặc, hãy trả lại tọa giá của sư phụ ta!" Song song với tiếng hét giận dữ là Dương Chi Ngọc Tịnh Bình đập xuống hồ nước.

Ầm! Thủy liên hoa lập tức vỡ tan.

Địa Tàng phẫn nộ gào lên: "Sư huynh đệ Xiển Giáo, các ngươi muốn làm gì? Làm kẻ địch của Tây Giáo chúng ta ư?"

Từ Hàng lạnh lùng hừ mũi nói: "Tên tiểu tặc này lấy trộm tọa giá của sư tôn, đương nhiên chúng ta phải lùng bắt hắn giao cho sư tôn xử lý."

Ầm! Thân ảnh đỏ như lửa của Linh Châu Tử lao từ trong hồ ra, hoảng hốt bỏ chạy thật xa, vừa chạy vừa hét to: "Các ngươi đừng đắc ý, chờ ta đi tìm nương nương, ta nhất định phải cho các ngươi đẹp mặt!"

Đám người Tây Giáo coi như không nghe thấy, vẫn xông tới đánh Linh Châu Tử tới tấp. Chúng tiên Xiển Giáo, Huyền Đô của Nhân Giáo và Chân Vũ cũng lao đến truy sát.

Cuộc chiến rầm rộ diễn ra tại Oa Hoàng Thiên. Tây Giáo đuổi, Xiển Giáo chặn, Nhân Giáo lấp chỗ trống. Linh Châu Tử bị đánh kêu oa oa, hoảng loạn chạy trốn khắp nơi.

...

Chúng tiên Tiệt Giáo đứng trên mây xem trò vui, Kim Linh thắc mắc: "Tiểu thí hài này là người của Nữ Oa nương nương, bọn hắn không sợ Nữ Oa nương nương trách tội sao?"

Vô Đương thánh mẫu chậm rãi cất lời: "Sư ân như trời, cho dù đắc tội nương nương cũng phải ra tay."

Đa Bảo nhìn chiến trường, giọng điệu hoài nghi: "Sao ta lại có cảm giác Xiển Giáo đang giúp tên tiểu tử kia nhỉ?"

Vô Đương thánh mẫu quan sát kỹ một lát, nét mặt là lạ. Đâu phải Xiển Giáo đang bắt người, rõ ràng là đang cứu người. Rốt cuộc bọn hắn nghĩ thế nào?

...

Trong một dãy núi dưới hoa viên trên không, Thanh Ngưu thảnh thơi đi lại trong khe suối, nước ngập quá đầu, nghiễm nhiên biến thành một con thủy ngưu.

Ba người Kim Giác, Ngân Giác và Bạch Hạc đang nướng đồ ăn bên khe suối.

Bạch Hạc ngẩng đầu nhìn hoa viên trên không đằng xa, nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi nghe đi, có phải bên trên đang đánh nhau không?"

"Không phải chứ!" Kim Linh đồng tử vội vàng đứng bật dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, căng thẳng nói: "Hình như bên trên đang đánh nhau thật đấy! Huyền Đô tiểu lão gia mới tu luyện một thời gian ngắn, chẳng may hắn bị thương thì làm sao bây giờ?"

Ngân Linh hoàn toàn không để ý chút nào: "Yên tâm đi! Mặc dù Huyền Đô tiểu lão gia tu luyện chưa lâu nhưng hắn có rất nhiều pháp bảo!"

Thần kiếm bên hông hắn là Thất Tinh Thần Kiếm, ngọc quan trên đầu là Nhật Nguyệt Tề Huy Quan, đạo bào trên người là Thái Cực Pháp Thân Bào, eo quấn ba nghìn sợi kim ti, tay cầm Tử Kim Hồng Hồ Lô, chân đạp Sơn Hà Hôi Bố Hài, ngoài ra còn rất nhiều pháp bảo nhỏ lẻ. Cho dù người trên kia chết hết thì tiểu lão gia vẫn bình yên vô sự."

Ánh mắt Bạch Hạc đồng tử sáng ngời, giọng nói tràn đầy hâm mộ: "Nhân Giáo các ngươi nhiều pháp bảo thế cơ à?"

Ngân Linh gật đầu đáp như lẽ hiển nhiên: "Chúng ta ít người!"

Bạch Hạc đồng tử không đỡ được vì hắn nói rất có lý.

Kim Linh ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Chúng ta ăn tiếp đi!"

Ba người tiếp tục nướng thịt, cuộc chiến không lan đến chỗ mình thì mặc kệ. Chúng ta chỉ là đạo đồng, phụ trách tỏ vẻ đáng yêu là đủ rồi, mấy việc thô lỗ như đánh nhau thì vẫn nên giao cho sư huynh mới phải.

...

Một cây Hàng Ma Xử từ trên trời giáng xuống, đập vào đầu Linh Châu Tử. Bộp... thoắt cái nó đã đập bay Linh Châu Tử.

Linh Châu Tử còn chưa kịp hoàn hồn thì Thái Ất Chân Nhân đã thình lình xuất hiện bên cạnh hắn, túm lấy hắn ném ra ngoài.

Ở nơi xa, chúng đệ tử Tiệt Giáo đang xem kịch, Thạch Cơ và Cô Lương đứng chung một chỗ chỉ trỏ chiến trường, khe khẽ bàn luận xem ai lợi hại hơn.

Đột nhiên trước mắt thoáng mờ đi, một đạo thân ảnh hồng sắc phi tới.

Thạch Cơ biến sắc, một tay đẩy Cô Lương ra, tay còn lại ném một cái khăn tay đi, khăn tay biến lớn thành một bức Bát Quái Vân. Ong! Linh Châu Tử đâm vào Bát Quái Vân, sau đó mấy chục đạo công kích theo sát mà tới.

“Phong Hỏa Luân, mau trốn!” Linh Châu Tử kinh hô.

Ầm! Đại hỏa thiêu đốt, Linh Châu Tử mang theo một chuỗi hỏa quang xông ra ngoài.

Ầm ầm!

Mười mấy đạo công kích rơi vào Bát Quái Vân Quang Mạt, trong nháy mắt liền đánh nát Bát Quái Vân Quang Mạt.

Phốc! Thạch Cơ phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài, mười mấy đạo pháp thuật công kích xông phá Bát Quái Vân Quang Mạt rồi đập về phía Thạch Cơ, một khi đập trúng thì ắt trọng thương.

“A! Sư tỷ!” Cô Lương kinh hô một tiếng, hoảng hốt lao về phía Thạch Cơ.

“Thật can đảm!” Một tiếng hét lớn vang vọng bầu trời.

Thân ảnh Đa Bảo lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Thạch Cơ. Ầm! Một đạo kiếm quang sáng ngời thông thiên triệt địa xét nát mấy chục đạo công kích trong nháy mắt.

Đa Bảo chậm rãi thu kiếm, túc nhiên nhi lập, phong thái trác tuyệt.

Thạch Cơ che ngực ho khan hai tiếng rồi cúi đầu nói: “Đa tạ Đại sư huynh!”

Đa Bảo gật gật đầu rồi quát lạnh: “Tiểu tặc này vậy mà muốn trộm tọa kỵ Quỳ Ngưu của sư phụ ta, bắt lấy hắn rồi giao cho sư phụ xử lý!”

Chúng đệ tử Tiệt Giáo cũng hô vang đáp: “Vâng!”

Kim Quang xông vào chiến trường đầu tiên, gầm thét: “Tiểu tặc mà cũng dám trộm tọa kỵ của sư phụ ta, chết đi cho ta!” Một kiếm lướt qua phía Thái Ất Chân Nhân rồi lao đi.

Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên cùng với các đệ tử Tiệt Giáo đều xông ra, cho dù thường ngày bọn hắn đối chọi gay gắt nhưng cũng đều là đệ tử Tiệt Giáo, há có thể để người ngoài tính toán?

Bình Luận (0)
Comment