Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1111: Chúng Ta Không Thể Không Cưới Nhau Sao

Chương 1111: Chúng ta không thể không cưới nhau sao

Hư ảnh của tứ đại thánh thú bay dạo một vòng ở trên bầu trời, sau đó bay trở về ở trên đại trận, huyền phù ở dưới đỉnh đầu Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra và Ngao Bính.

Trên tay Na Tra cầm Hỏa Tiêm Thương, dương dương đắc ý nói: "Ta đã nói rồi, các ngươi sẽ hối hận."

Rất nhiều Bồ Tát Phật Đà còn lại cũng đã tuyệt vọng, có bốn món pháp bảo này ở đây đại trận này còn mạnh như vậy? Trận cơ nhà ai so với trận pháp này mạnh hơn chứ, các ngươi đây không phải là gian lận sao? Khi dễ Phật Giáo chúng ta không có pháp bảo nào cường đại sao?

"Tri ~"

"Tri ~"

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên vọng ở trong thiên địa.

Tất cả chúng tiên phật trên bầu trời nhìn về hướng thần điện, Dương Giao Na Tra cùng với chúng tiên thần kinh ngạc mừng rỡ, còn chúng Phật Đà Bồ Tát thì kinh sợ vô lực.

Chỉ thấy trên thần điện hiện lên một gốc cây ngô đồng, lá cây thanh thuý lóng lánh giống như phỉ thuý, trên cây ngô đồng có một con ve sầu ánh vàng rực rỡ cực lớn nằm trên, phát ra những tiếng kêu thanh thuý, rung động thiên địa, đây là hiện tượng lạ của thiên địa.

Dưới cái nhìn chăm chú của mấy người Thần Phật, Kim Thiền bay lên trời sau đó nhảy vào thần miếu phía dưới, không hề có sự ngăn trở tiến vào trong thần miếu.

Văn Thù Bồ Tát nỉ non nói: "Chậm rồi, tất cả đã trễ rồi."

Quan Thế Âm Bồ Tát cảm thán nói: "Mệnh của cô gái này không nên tuyệt, vì vậy coi như không có gì sao!

Kim Thiền Tử, haiz ~ đáng tiếc."

Một đạo Phật quang rực rỡ cuộn sạch toàn bộ bầu trời, tất cả đệ tử của Phật Giáo trong nháy mắt biến mất toàn bộ, bầu trời trong suốt trở lại, vạn dặm không mây, phảng phất giống như từ đầu tới cuối chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Oa oa oa ~" Một đạo tiếng khóc sáng sủa phát ra từ trong thần miếu.

Năm người Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính, Tôn Ngộ Không từ trên bầu trời hạ xuống, rơi xuống trước thần miếu.

Tôn Ngộ Không nhón chân ôm quyền, vui mừng cười nói: "Đa tạ, đa tạ chư vị huynh đệ đã hỗ trợ."

Dương Giao mỉm cười nói: "Ngộ Không, ngươi cũng là Tư Pháp Thiên Thần của Tư Pháp Thần Điện, cũng coi như là huynh đệ của chúng ta, huynh đệ gặp nạn đương nhiên là toàn lực tương trợ, không cần khách khí như vậy."

Na Tra cũng cười ha ha nói: "Đúng vậy, đúng vậy, khách khí với chúng ta làm gì? Chúng ta đều là huynh đệ một nhà, chờ sau khi ngươi lấy kinh xong khôi phục được tự do, huynh đệ chúng ta sẽ mang theo ngươi tung hoành tam giới."

Tôn Ngộ Không hưng phấn vung vẫy hai tay chạy một vòng, cười ha hả nói rằng: "Được được, lão Tôn ta mong chờ ngày đó."

Quạt xếp của Dương Tiễn nhẹ lay động, tác phong nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Tôn Ngộ Không, công việc của Thiên Đình bề bộn, chúng ta không ở lại lâu được, có chuyện gì thì truyền tin lên Thiên Đình, chúng ta sẽ giúp ngươi."

"Thật tốt ~" Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu.

Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính hóa thành bốn đạo thần quang phóng lên cao.

Tôn Ngộ Không lập tức xoay người, nhanh chóng chạy vào phía bên trong thần điện.

Hiện tại bên trong thần điện có hai căn phòng nhỏ, căn phòng bên ngoài Cao Thúy Lan đang nóng nảy đi tới đi lui đợi, bên trong truyền ra tiếng kêu rầm rì đau nhứt của Trư Bát Giới.

Quốc chủ Nữ Nhi Quốc đang cẩn thận ôm trong tay một bọc tã lót, nhẹ nhàng lay động, trong mắt tràn đầy từ ái.

Lập tức Tôn Ngộ Không nhảy đi tới, đưa đầu nhìn qua, chỉ thấy bên trong bọc tả lót có một tiểu nữ hài trắng ngần đang ngủ say sưa, trên trán tiểu nữ hài có một ấn ký Kim Thiền màu vàng nhạt, vô cùng đáng yêu.

Tôn Ngộ Không vui mừng nói: "Đây là chất nữ của lão Tôn ta, thực sự là vô cùng đáng yêu y như lão Tôn ta lúc nhỏ."

Hắn đưa tay khỉ đầy lông lá ra cẩn thận dè dặt chọt chọt gương mặt của đứa bé, cười hì hì nói: "Thật mềm, cái này không thể được, chờ khi nào nàng trưởng thành lão Tôn sẽ dạy nàng bản lĩnh, bảo đảm sẽ luyện thành mình đồng da sắt."

Quốc vương Nữ Nhi Quốc liếc hắn một cái, tuy rằng ta chưa từng thấy qua ngươi lúc còn bé là cái dạng gì, nhưng nhìn tướng mạo ngươi bây giờ cũng biết khi còn bé chắc chắn là không đẹp, làm sao lại không biết xấu hổ nói xinh xắn như nữ nhi của ta chứ? Hơn nữa nữ nhi của ta cũng không cần mình đồng da sắt gì đó, chỉ cần xinh đẹp mỹ lệ là được rồi.

"Chuyện đó, ngươi thật giống đồ đệ của Ngự Đệ ca ca! Luận bối phận ngươi còn phải gọi nữ nhi của ta một tiếng sư muội."

...

Sau đó không lâu sau, nữ nhi của Trư Bát Giới cũng được bế ra, dáng dấp cũng rất xinh đẹp dễ thương, chỉ là có một đôi lỗ tai thật to thôi.

Cho dù lúc sinh hài tử, thầy trò mấy người cũng không rời khỏi thần điện, vì để tránh cho bị Phật Giáo tập kích, đoàn người tiếp tục ở lại trong thần điện tu dưỡng nửa tháng, những thứ hài tử ăn cũng là sữa linh thú được mua trên Tam Giới Thương Thành.

Vào buổi tối nửa tháng sau, Đường Tam Tạng đang ngồi trên vách đá bên ngoài thần điện, ôm Trần Đại Nha trong tay, cả người toát ra khí tức thản nhiên thoải mái.

Bên cạnh quốc vương Nữ Nhi Quốc đang cầm trong tay một bình sữa hơi hơi đong đưa.

Tầm mắt của tiểu nữ hài nhìn theo bình sữa đang lay động, không ngừng di chuyển trái phải, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ngọ ngoậy.

Quốc chủ Nữ Nhi Quốc không muốn nhưng cũng phải nói rằng: "Ngự Đệ ca ca, ngươi phải đi sao?"

Đường Tam Tạng gật đầu, bình tĩnh nói rằng: "Ta còn có trách nhiệm của mình."

"Chúng ta không thể không cưới nhau sao? Các ngươi cũng đã thấy hành động của các vị Phật Đà Bồ Tát đó, kinh Phật của bọn họ có cái gì tốt? Không bằng ở lại Nữ Nhi Quốc, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng hài tử."

Đường Tam Tạng trầm tư một chút, lắc đầu nói: "Lấy kinh là nhiệm vụ quốc vương Đại Đường giao cho ta, ta cần phải lấy kinh thư trở về."

Câu Trần Đại Đế của Thiên Đình cũng đã nói, trong Đại Thừa Kinh Phật có đạo lý lớn, Phật Đà không có nghĩa là kinh Phật."

Bình Luận (0)
Comment