Bạch Cẩm cười nói: "Không ngờ ngươi lại có giác ngộ cao như vậy."
"Bây giờ ta là thần của Thiên Đình, tất nhiên cũng phải suy nghĩ cho Thiên Đình. Đế Quân, đừng cười nữa, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn đó."
Bạch Cẩm thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: "Ừ, ta thực sự đến đây vì chuyện này, đúng như những gì ta suy đoán trước đây."
"Đế Quân, ngài đã có biện pháp đối phó rồi? Vậy thì tốt rồi, tốt rồi!" Đát Kỷ thở phào nhẹ nhõm.
Hai mắt Bạch Cẩm lóe lên, nhìn về phía hai cái Tinh Tuyền khổng lồ, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, có lẽ ta cũng có đạo lữ à nha? Trong lòng dấy lên một sự tò mò, cũng có một cảm giác mong đợi.
"Đát Kỷ, có thể làm phiền ngươi một chuyện nữa được không?"
"Đế Quân, mời nói!"
Bạch Cẩm có chút ngượng ngùng nói: "Cái kia, ngươi có thể giúp ta xem thử đường nhân duyên của ta được không."
Sắc mặt của Đát Kỷ đột nhiên trở nên kỳ lạ.
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Không, không có!"
Đát Kỷ liên tục lắc đầu, thò tay ra chỉ vào Tinh Tuyền, Tinh Tuyền nhanh chóng xoay tròn, một người thanh niên tuấn tú mặc đạo bào hiện ra với nụ cười trong sáng và thật thà.
Bạch Cẩm mong chờ nhìn hư ảnh của mình. Nhân duyên của ta sẽ là ai? Thật đáng mong chờ mà…!
Trên người hình chiếu của Bạch Cẩm đường nhân duyên lan ra, đường nhân duyên đi về phía Tinh Tuyền giống cái. Sau khi tới gần Tinh Tuyền đột ngột dừng lại, sáng tắt bất thường ở trên không trung, như thể có thể bị mờ đi bất cứ lúc nào.
Trong một Tinh Tuyền khác, than ảnh của một tiên nữ từ từ hiện ra. Vốn là Vân Tiêu, sau đó biến thành Thạch Cơ. Rồi lại biến thành Cô Lương. Về sau biến thành Hằng Nga, Cửu Thiên Huyền Nữ, Vô Đương thánh mẫu,…
Bạch Cẩm sững sờ hỏi: "Chuyện, chuyện này là sao?"
Đát Kỷ đáp lại với vẻ mặt cổ quái: "Đế Quân, tình trạng này có nghĩa là Đế Quân ngươi có một nền tảng nhân duyên cực kỳ tốt. Chỉ cần ngươi cố gắng thêm một chút, tất cả tiên nữ thần nữ xuất hiện đều có thể trở thành nhân duyên chính của ngươi, rồi kết thành đạo lữ.
Nhưng vì một số lý do cá nhân, những nhân duyên này vẫn chưa thành. Hiện tại đường nhân duyên đã bị đứt đoạn."
Bạch Cẩm kinh ngạc nói: "Nguyên nhân là do ta sao? Làm sao có thể?"
"Sư huynh đã từng chủ động thân thiết chưa?"
Bạch Cẩm suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên là có. Trước đây ta đã mời Vô Đương sư tỷ dùng bữa."
"Sau đó thì?"
"Sau khi ăn xong, Vô Đương sư tỷ vậy mà lại muốn luận đạo nguyên thần với ta, khiến ta sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức. Từ trước tới nay, ta sợ nhất là luận đạo."
"Ừm, còn gì nữa không?"
"Cách đây không lâu, ta có gửi cho Hằng Nga Tiên Tử hai bình trà ngon, nhờ nàng dạy ta cách luyện chế váy tiên, cực khổ học hỏi bất kể ngày đêm."
"Sau đó thì?"
"Vốn dĩ mọi thứ đều rất bình thường, nhưng về sau đột nhiên có một ngày, Hằng Nga Tiên Tử lại kiếm ta đòi thù lao.
Vốn dĩ ta muốn cho nàng ít tiền, nhưng không ngờ nàng lại không muốn tiền, mà muốn ta hứa với nàng ba điều kiện, sau này sẽ bắt ta làm ba chuyện đó."
"Sau đó Đế Quân đã làm thế nào? "
"Lúc đó Hằng Nga Tiên Tử bị ta dạy dỗ cho một trận. Nàng dạy ta luyện chế có một cái váy tiên, mà lại muốn ba lời hứa của ta. Tam giới này có chuyện tốt như vậy sao?"
"Ừm, Đế Quân thật thông minh!"
"Chuyện đó là đương nhiên. Vân Tiêu nhờ ta dạy cách nấu ăn, nhưng nàng quá ngốc, dạy sao cũng không học được. Về sau, ta kêu nàng đến chỗ Thực Thần học một số kỹ năng cơ bản trước, cũng không biết nàng đang học thế nào nữa!"
Đát Kỷ nghiêm túc nói: "Đế Quân, ta tin chắc nguyên nhân là do ngươi."
"Sao lại là do ta? Đám người Vân Tiêu, Thạch Cơ thì thôi đi, nhưng Hằng Nga Tiên Tử và Cửu Thiên Huyền Nữ là cái quái gì vậy? Ta cũng không thân với các nàng?"
Hai mắt Bạch Cẩm mang đầy vẻ kinh ngạc, đây thực sự là nhân duyên của ta sao? Sao lại lộn xộn như vậy?
"Đát Kỷ, nói thật cho ta biết, có phải ngươi làm rối đường nhân duyên của ta không?"
"Đế Quân, nhân duyên của ngươi là do trời định, tiểu thần không có tư cách xen vào nhân duyên của ngươi."
"Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
Đát Kỷ nói với vẻ mặt kỳ lạ: "Đế Quân, hai từ nhân duyên này, nhân là thiên định, duyên là nhân duyên. Một khi bỏ lỡ duyên phận, đường nhân duyên cũng sẽ đứt đoạn, nên có vô lượng lượng kiếp thì cũng không thể níu kéo được nữa."
Bạch Cẩm có chút khó chịu nói: "Điều đó có nghĩa là, nhân duyên của ta không còn nữa? Tiểu đạo lữ nũng nịu của ta cũng không còn nữa?"
Đát Kỷ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đế Quân, nén bi thương!"
"Haizzz." Bạch Cẩm vò đầu, bất lực nói: "Sao lại như vậy được? Có phải nương nương đang làm khó ta không?"
Đát Kỷ trầm ngâm một lúc, nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm Đế Quân, quả thực lúc trước nương nương nổi giận, có bảo ta đi cắt đường nhân duyên của ngươi. Nhưng sau khi tiểu thần tới đây mới phát hiện ra rằng, nhân duyên của ngươi sớm đã bị ngươi bỏ lỡ một cách hoàn hảo."
Bạch Cẩm không nói nên lời, bỏ lỡ nhân duyên của mình một cách hoàn hảo, có người làm vậy ở hồng hoang này sao? Hơn nữa người đó lại là ta.
"Đế Quân, Đế Quân, ngươi bị sao vậy?" Đát Kỷ nhỏ giọng kêu hai tiếng.
Bạch Cẩm bình tĩnh lại, lập tức thở dài: "Haizzz, rốt cuộc ta đã tạo nghiệp gì chứ! Vậy mà lại bị Nữ Oa cắt đứt nhân duyên trời định, chuyện bi thảm nhất thế gian chính là thế này, có duyên gặp mặt nhưng không nhận ra, không nhận ra rồi lại bỏ lỡ."
Đát Kỷ nhanh chóng giải thích: "Đế Quân, ta không hề cắt đứt đường nhân duyên của ngươi. Khi ta nhìn thấy chúng, thì chúng đã tự đứt hết rồi, ngươi đừng vu khống cho ta."
Ánh mắt Bạch Cẩm lộ ra sự hung tợn: "Không, là ngươi làm!"
"Ta..." Đát Kỷ há hốc miệng.
"Ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ, ngươi là người cắt đứt nhân duyên của ta, khiến ta không tìm được đạo lữ. Ngươi phải nói như vậy với mọi người."