Ngọc Hoàng Đại Đế nhíu mày: "Quả thật khá giống kiếp khí nhập thể, nhưng sao lại không tìm thấy kiếp khí trên người nàng? Thật vô lý!"
"Cũng có thể là nhân quả che mờ tâm trí, nhưng hồng hoang không có mấy tiên thần có thể thao túng nhân quả, chắc chắn là đại năng giả. Sao Dương Thiền lại đắc tội đại năng giả?"
"Không biết, ta đang điều tra. Theo điều tra của ta thì có một đạo sĩ rất khả nghi."
"Bệ hạ, hiện tại ngài định làm thế nào?"
"Chẳng phải ta tìm ngươi xin ý kiến sao?"
Bạch Cẩm không biết nói gì hơn: "Bệ hạ, trong trường hợp này ta không hạ lệnh bắt nàng đã xem như khai ân ngoài vòng pháp luật rồi, ngươi còn muốn ta giúp nàng?"
Ngọc Hoàng Đại Đế hắng giọng, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Chẳng phải ta không còn cách nào khác sao? Dù sao nàng cũng là ngoại sanh nữ của ta, nếu ngươi không giúp nàng thì nàng chết chắc.
Không cần ngươi ra tay, cũng không để cho ngươi dính dáng đến nhân quả, chỉ cần ngươi nghĩ cách giúp ta thôi."
Bạch Cẩm bình tĩnh lại, cất tiếng hỏi: "Hạo Thiên Thượng Đế đã biết chưa?"
"Biết rồi!"
"Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Vương Mẫu nói thế nào?"
"Bọn hắn chẳng nói gì."
Bạch Cẩm trợn mắt, bất đắc dĩ cười khổ: "Bệ hạ, ngài đề cao ta quá rồi đấy. Thiên điều áp chế, ta đâu đủ sức chống lại lực lượng khổng lồ như thế?"
"Haiz!" Ngọc Hoàng Đại Đế thở dài bất đắc dĩ, nhìn hài tử đằng xa bằng ánh mắt nhuốm vẻ sầu lo. Một lát sau, hắn cất giọng nặng nề nói: "Bạch Cẩm, năm xưa ngươi đã cứu Dao Trì, nếu sự việc tái diễn một lần nữa, ta hi vọng trong tình huống vạn bất đắc dĩ, ngươi có thể cứu Thiền Nhi, cho dù giam cầm nàng suốt vô lượng lượng kiếp cũng được."
"Ta chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức. Bởi vì đối mặt với thiên điều, ta cũng không nắm chắc."
Ngọc Hoàng Đại Đế thở dài, nói khẽ: "Những điều nên nói ta đã nói hết rồi, cần trách mắng ta cũng trách mắng rồi. Bây giờ việc ta có thể làm là cố gắng bảo vệ nàng."
Ha ha! Ngọc Hoàng Đại Đế bật cười, lẩm bẩm: "Ta không phải là một Thiên Đế đạt tiêu chuẩn."
"Vì sao bệ hại lại nói vậy?"
Ngọc Hoàng Đại Đế cảm khái: "Thiên Đế thật sự đạt tiêu chuẩn phải vứt bỏ mọi tình cảm, lấy uy nghiêm chí công vô tư khống chế quy tắc thiên địa.
Là đế giả phải vô tình mới có thể vô tư, xem chúng sinh như chó cỏ mới có thể lấy đại công vì thiên địa."
Ánh mắt Bạch Cẩm chợt sáng ngời, hắn vội vàng hỏi: "Bệ hạ, ngài nhận thấy bản thân không đủ tiêu chuẩn, định thoái vị nhường chức sao?" Hắn vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế bằng ánh mắt chờ mong.
Ngọc Hoàng Đại Đế sửng sốt, hậm hực nói: "Ta thoái vị cho ngươi thượng vị hả, nghĩ hay lắm!" Bầu không khí nặng nề lập tức bị phá vỡ, Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Vậy là được rồi, ngài không định thoái vị thì nói thế làm chi?
Thiên Đế vô tình sẽ không được Thái Bạch Kim Tinh đi theo, cũng không được chúng thần ủng hộ.
Nếu bệ hạ là Thiên Đế vô tình, ta lập tức dẫn theo đại đội chấp pháp bỏ đi, không bao giờ bước chân vào Thiên Đình nửa bước. Người vô tình không thể chọc vào!"
"Ha ha, ngươi nói như vậy tức là Thiên Đế ta đây vẫn chiếm được thần tâm."
Bạch Cẩm và Ngọc Hoàng Đại Đế đi tới bờ sông phía trước.
Dương Giao và Dương Tiễn hô: "Sư phụ, cữu cữu!"
Bạch Cẩm bước đến bế anh nhi trong lòng Dương Tiễn. Anh nhi trong tã lót mở đôi mắt to sáng ngời tò mò nhìn Bạch Cẩm, nhoẻn miệng nở nụ cười ngây thơ.
Bạch Cẩm cười sang sảng hỏi: "Hài tử này có tên chưa?"
Dương Giao không kìm được nụ cười, trả lời: "Có rồi, tên là Dương Trầm Hương!"
Bạch Cẩm vỗ tã lót, vừa cười vừa nói: "Dương Trầm Hương, ngươi mới ra đời mà cả tam giới đã rục rịch vì ngươi, thể diện không nhỏ ha!"
Dương Giao lo lắng hỏi: "Sư phụ, muội muội ta!"
"Các ngươi đừng quan tâm, chuyện này đã vượt quá phạm vi năng lực của các ngươi, cứ để cữu cữu của các ngươi lo!"
Dương Giao và Dương Tiễn đồng thanh trả lời: "Vâng!" Bọn hắn bất giác nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế.
Ngọc Hoàng Đại Đế cũng gật đầu: "Bạch Cẩm nói không sai, các ngươi không cần làm gì cả."
Bạch Cẩm trả hài tử cho Dương Tiễn, sau đó quay sang nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế nói: "Xin bệ hạ tiếp tục dùng Hạo Thiên Tháp phong tỏa địa phận Hoa Sơn để che giấu thiên cơ về mẫu tử Dương Thiền, tránh bị thiên điều phát hiện.
Còn những chuyện khác thì vẫn bị che phủ trong tầng sương mù dày đặc, tạm thời không thấy rõ, ta cũng không có cách nào đề xuất ý kiến cho ngài."
Ngọc Hoàng Đại Đế khẽ gật đầu: "Vốn nên như thế."
"Vậy ta xin cáo từ trước!" Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, bước một hai bước biến mất trong rừng cây.
Sau khi tạm biệt nhóm Ngọc Hoàng Đại Đế, Bạch Cẩm lập tức đi gặp Dương Thiền và Lưu Ngạn Xương. Hắn cẩn thận quan sát mấy ngày mà không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường, trên người bọn hắn không hề có dao động thần thông ngoại lai, hình như cũng không có nhân quả chi lực. Sau đó, Bạch Cẩm rời khỏi Hạ Giới, quay lại Thiên Đình.
Trong Điểu Sào trên Thiên Đình, Bạch Cẩm đi tới Pháp Bảo Điện, lấy một chiếc mai rùa phủ bụi trên giá xuống, sau đó đi tới một chiếc ghế ngồi xuống.
Lộc cộc! Hắn lắc mai rùa rồi lật ngược nó lên. Keng keng keng! Mấy đồng tiền từ trong mai rùa rơi xuống mặt bàn.
Bạch Cẩm cúi đầu nhìn quẻ tượng, lẩm bẩm một mình: "Quẻ tượng hỗn loạn, lành dữ khó đoán, vẫn không nhìn rõ! Dương Thiền, rốt cuộc là kẻ nào đang quấy nhiễu vận mệnh của ngươi?"
"Sư huynh!"
"Sư huynh, chúng ta tới rồi."
Hai giọng nói trong trẻo vang lên bên ngoài.
Bạch Cẩm lập tức thu hồi Bát Quái Hậu Thiên, tiện tay ném lên giá, sau đó mỉm cười lên tiếng: "Ta đang ở Pháp Bảo Điện, vào đi!"