Hạo Thiên Thượng Đế cảm thán: "Ngươi thấy chưa? Nếu Câu Trần Đại Đế thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong Ma Giới, thì tình nghĩa giữa ngươi và Đại ca ngươi sẽ chấm dứt."
"Hu hu!" Dương Thiền quỳ rạp trên đất nóc nức nở.
Dương Tiễn cũng cảm thấy da đầu tê rần. Nếu Câu Trần Đại Đế thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì e là các tiền bối trong đại đội chấp pháp sẽ nổi điên, chư thần trên Thiên Đình cũng cách lòng với Thiên Đình, tam giới cũng hỗn loạn bất ổn, mất đi trật tự hiện có.
Dương Tiễn cất giọng khô khốc hỏi: "Cữu cữu, liệu Câu Trần Đại Đế có xảy ra chuyện không?"
Hạo Thiên Thượng Đế khẽ lắc đầu: "Không biết, Bạch Cẩm có đại công đức và đại khí vận, cho dù rơi vào Ma Giới cũng phải tình thế chắc chắn phải chết."
Dương Tiễn lẩm bẩm tự an ủi mình: "Không sao đâu, Câu Trần Đại Đế nhất định sẽ bình an vô sự."
Hạo Thiên Thượng Đế tỏ vẻ nghiêm túc: "Dương Thiền, lần này ngươi phạm lỗi nghiêm trọng, trẫm phạt ngươi trấn áp dưới chân núi Hoa Sơn, chịu nỗi khổ sét đánh mỗi ngày..."
Hạo Thiên Thượng Đế thoáng khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Một giọng nói vang lên như có như không: "Thải Phượng của Oa Hoàng Cung cầu kiến bệ hạ!"
Hạo Thiên Thượng Đế vội vàng đứng dậy, cúi đầu liếc nhìn Dương Thiền, sau đó khẽ mỉm cười nói: "Mời Thải Phượng tiên tử."
Một đạo thải quang nở rộ giữa không trung. Trong thải quang, một tiên tử mặc thải y từ từ bay xuống, tay cầm một chiếc roi da!
Hạo Thiên Thượng Đế cười ha hả: "Thải Phượng tiên tử đến Thiên Đình đúng là vinh hạnh của Thiên Đình!
Dao Trì, mau đi lấy một ít đào Tử Văn để chiêu đãi Thải Phượng tiên tử."
Thải Phượng tiên tử vẫn giữ nụ cười nhẹ: "Bệ hạ khỏi cần phiền toái.
Ta cũng chỉ phụng mệnh đến làm việc, nếu có chỗ nào đắc tội thì mong bệ hạ đừng trách."
"Không trách, không trách! Nữ Oa nương nương là sư tỷ của ta, chẳng khác gì người một nhà. Cho dù sư tỷ phá hủy Thiên Đình, ta cũng không dám trách tội!"
"Hạo Thiên nói rất đúng, vốn dĩ ta còn định tìm thời gian đi thăm sư tỷ, nhưng sư tỷ lại bế quan."
Dao Trì bưng một mâm đào Tử Văn, thong thả bước ra, vừa đi vừa nói: "Thải Phượng tiên tử hiếm khi đến Thiên Đình chúng ta. Mời ngồi, hãy để chúng ta tận nghĩa chủ nhà."
"Đa tạ Vương Mẫu nương nương, nhưng ta có thánh dụ trên người, không thể ngồi dự tiệc, mong nương nương thứ lỗi. Hôm khác rảnh ta nhất định sẽ đến Thiên Đình làm khách."
Dao Trì tỏ vẻ nuối tiếc: "Vậy thì ngươi nhất định phải tới nhé!"
Thải Phượng mỉm cười gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Lần này ta đến đây là có hai việc phải làm."
Tất cả mọi người đều nhìn Thải Phượng.
"Việc thứ nhất là tuân lệnh nương nương ngỏ ý tỏ lòng cảm tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ đã ra tay thay đổi thiên điều." Thải Phượng phúc thân thi lễ, tỏ ý cảm ơn.
Hạo Thiên Thượng Đế chắp tay đáp lễ, cười sang sảng nói: "Sư tỷ nặng lời, chúng ta vốn không phải người dưng nước lã, kẻ làm đệ đệ ta đây rất vui khi có thể giúp đỡ sư tỷ!"
"Việc thứ hai liên quan đến Dương Thiền!"
Hạo Thiên Thượng Đế và Dao Trì Vương Mẫu căng thẳng, không biết Nữ Oa nương nương sẽ xử phạt Dương Thiền thế nào.
Thải Phượng nghiêm nghị cất lời: "Dương Thiền!"
Dương Thiền ngẩng đầu đáp: "Sư tỷ!"
"Dương Thiền, ngươi trưởng thành dưới tọa nương nương từ nhỏ, nương nương tốt bụng dạy bảo ngươi, nhưng ngươi lại không biết ơn, tin lời kẻ khác tính kế nương nương, khiến cho tam giới đại loạn, gây nên sai lầm nghiêm trọng. Ngươi có biết tội không?"
Dương Thiền ỉu xìu nói: "Đệ tử biết tội, cam tâm tình nguyện chịu phạt!"
Thải Phượng nghiêm nghị nói: "Nương nương có lệnh, thu hồi Bảo Liên Đăng, phế bỏ một thân tu vi của Dương Thiền, đánh vào Tinh Không Phàm Gian Giới vô tận, lịch kiếp trăm thế, giải cứu chín mươi chín kiếp nạn diệt thế mới được trở về."
Dương Thiền cuống quít hỏi: "Sư tỷ, nương nương muốn trục xuất ta ra khỏi sư muôn sao?" Ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi bất an.
Giọng Thải Phượng tiên tử hơi dại lại: "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi từ Tinh Không Phàm Gian Giới trở về, ngươi vẫn là đệ tử của Oa Hoàng Cung."
Dương Thiền bình tĩnh lại, dập đầu cảm kích bái lạy: "Tạ ơn nương nương! Đệ tử cam tâm tình nguyện chịu phạt!"
Thải Phượng tiên tử vẫy tay, một chiếc thần đăng màu xanh lục từ trong cơ thể Dương Thiền nhẹ nhàng bay về phía Thải Phượng, rơi vào trong tay nàng.
Thải Phượng tiên tử vung tay kia lên, chiếc roi da lóe lên huyền hoàng chi quang.
Hạo Thiên Thượng Đế bất giác giơ tay lên, Dao Trì ở bên cạnh lập tức túm lấy tay hắn.
Hạo Thiên nhìn Dao Trì. Dao Trì lắc đầu, Hạo Thiên Thượng Đế thả tay xuống. Haiz! Hắn thở dài thườn thượt.
"Bốp!" Một âm thanh lanh lảnh vang vọng trong Dao Trì, tiên ảnh quất lên người Dương Thiền.
"Á!" Dương Thiền thét lên thảm thiết, lập tức bị đánh bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Ngũ khí trong lồng ngực tiêu tán ra xung quanh, khí tức trên người không ngừng rơi rụng. Chỉ chốc lát sau tiên linh đã mất hết, thân thể bị phong ấn, cả người tràn đầy phàm tục chi khí, yếu ớt trôi lơ lửng giữa không trung, hai mắt đã mất đi thần thái.
Dương Tiễn không kìm được cất tiếng gọi: "Muội muội!"
Dương Thiền cố nặn ra nụ cười gượng gạo, mệt mỏi cất lời: "Nhị ca, khi nào mẫu thân trở về, ngươi phải nói với mẫu thân là ta rất nhớ nàng. Sau đó xin nhờ ngươi và Đại ca quan tâm chăm sóc Trầm Hương nhiều thêm."
Dương Tiễn cố kìm nén nỗi bi thương trong lòng, gật đầu.
Thải Phượng lên tiếng: "Sư muội, ngươi lớn lên ở Oa Hoàng Cung từ nhỏ, tuy có một thân đạo pháp nhưng tâm tính không đủ. Lần này nương nương phế bỏ tu vi của ngươi, đánh vào trần gian để trừng phạt ngươi, cũng là để ngươi lịch luyện.
Ngươi đừng sinh lòng căm giận bất mãn, mà hãy cố gắng tu hành. Một ngày nào đó ngươi từ tinh không xa xôi trở về, bù lại tâm tính thiết sót là có thể tiến thêm một bước."
"Đệ tử cảm tạ ân điển của nương nương!" Dương Thiền yếu ớt nói.