Lần này Thái Nhất trầm mặc, chém giết một tên Đại Vu thì đơn giản nhưng mà diệt sát toàn bộ Vu tộc, thật đúng là bản thân không làm được.
Giọng điệu của Hi Hòa hòa hoãn đôi chút, nói: "Thái Nhất, nhờ ngươi đem sức mạnh nguyên thần bị phong ấn này để xuống bộ lạc của Hậu Nghệ ở hạ giới."
"Vu tộc không thể dung chứa nguyên thần."
"Vậy thì đến Nhân tộc ở gần đó, ta muốn để Hậu Nghệ cũng cảm nhận được nỗi đau khi người thân yêu nhất rời khỏi. Nếu Yêu tộc ở hạ giới không đánh lại Vu tộc, vậy ta để bọn hắn xông lên đây cho ta." Hi Hòa lạnh lùng nói.
Thái Nhất nhìn Hi Hòa, lập tức hiểu được tính toán của nàng, hơi run rẩy trong lòng, đau đớn lắc đầu nói: "Không được, chắc chắn đại ca sẽ không đồng ý."
"Vì thắng lợi của Yêu tộc, hắn sẽ đồng ý." Do dự một lúc, nàng nói thêm: "Thái Nhất, tạm thời đừng nói với hắn."
"Đại tẩu!"
Hi Hòa rơi nước mắt, nói: "Thái Nhất, ta chỉ muốn báo thù cho nhi tử của ta, cầu xin ngươi nhất định phải giúp ta, ta đã không còn cách nào nữa rồi."
Thái Nhất nhìn chằm chằm Hi Hòa yếu đuối rơi nước mắt, chậm rãi đưa tay thu hồi nguyên thần này rồi quay người đi ra bên ngoài.
"Thái Nhất." Một giọng nói dịu dàng vang lên ở đằng sau.
Thái Nhất bước chân xuống, từ tốn nói: "Đại tẩu, ngươi còn muốn dặn dò gì?"
"Nếu như để ta lựa chọn lại lần nữa, có thể ta sẽ chọn ngươi."
Có tia sáng rực rỡ lóe lên trong mắt Thái Nhất, sau đó hắn ảm đạm nói: "Có một số việc bỏ lỡ rồi thì chính bỏ lỡ."
"Nếu như ta chết, xin ngươi giúp ta chăm sóc Tiểu Thập cho tốt, bây giờ ta chỉ có thể tin tưởng mình ngươi."
Thái Nhất kiên định nói: "Cho dù là ngươi hay là Tiểu Thập, ta đều sẽ nỗ lực hết sức để bảo vệ." Nói xong, hắn nhanh chân đi ra khỏi Quảng Hàn Cung, hóa thành một luồng sáng xông lên trời.
Bên trong Quảng Hàn Cung, Hi Hòa ngồi bệt trên giường Hàn Ngọc, vẻ yếu đuối trên mặt dần dần biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng và hận thù vô tận.
Bên trong Tổ Vu Điện, mười hai Tổ Vu đều tập trung lại một chỗ.
Chúc Dung tức giận nói: "Ta đã nói rồi, không nên dính dáng gì tới Nhân tộc, hiện tại thì hay rồi, vì bảo vệ Nhân tộc nhỏ yếu mà Khoa Phụ Đại Vu bị Yêu tộc đánh lén chết."
Huyền Minh buồn rầu nói: "Thái tử Yêu tộc cũng bị Hậu Nghệ bắn giết chín người."
Chúc Dung hưng phấn nói: "Tên nhóc Hậu Nghệ này, ta thích! Có khí khái vô địch của Vu tộc chúng ta."
Đế Giang nói: "Hậu Thổ, Khoa Phụ là Đại Vu của bộ lạc ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Hậu Thổ thương cảm nói: "Đứa nhỏ Khoa Phụ kia chết đi ta rất khó chịu nhưng đối với Nhân tộc mà nói, ta vẫn cho rằng cần phải giao hảo."
Chúc Dung tức giận nói: "Muội muội, ngươi có bị ngốc hay không? Thứ sâu kiến nhỏ bé như Nhân tộc kia có gì đáng để chúng ta giao hảo? Theo ta thấy, Nữ Oa nương nương đã quên bọn hắn từ lâu."
Cộng Công mở miệng nói: "Lần này ta tán thành lời Chúc Dung nói, cho dù là chủng tộc nô lệ thì Nhân tộc cũng quá yếu rồi."
Câu Mang tằng hắng một cái nói: "Nhân tộc vẫn có chút tác dụng, chí ít có thể liên hôn với Vu tộc chúng ta sinh ra Vu Nhân, tuy không có thể cường đại tuyệt thế nhưng lại có thể tu luyện ra nguyên thần, cũng là một loại bù đắp!"
Cộng Công bĩu môi, khinh thường nói: "Vu Nhân ta biết, trời sinh thiếu hụt lực lượng nguyên thần, điển hình là nhục thân thiếu hụt, nguyên thần quá yếu, không có chút tác dụng nào."
Đế Giang nhìn Chúc Cửu Âm nói: "Ngươi là Thời Gian Tổ Vu, có thể thấy được thành tựu ngày sau của Nhân tộc trong Thời Không Trường Hà chứ?"
Chúc Cửu Âm nhắm mắt lại, một lát sau mở to mắt ra, tiếc nuối nói: "Đại chiến Vu Yêu sắp mở ra, kiếp khí tràn ngập thiên địa, không nhìn thấy tương lai được nữa."
Đế Giang trầm ngâm một chút nói: "Tạm thời cứ duy trì hiện trạng, trước khi Vu Yêu phân thắng bại thì không nên đắc tội với Nữ Oa nương nương.”
Các Tổ Vu khác cũng gật đầu, bọn hắn nghe đại ca.
…
Sáng sớm, tại Thượng Thanh Phong trên Côn Luân Sơn, Bạch Cẩm ngồi ngay mép vách núi, hai chân đong đưa trước sau, ngắm nhìn mặt trời mọc lên ở phía đông xa xa. Ôi! Quan hệ của sư phụ và sư bá càng ngày càng căng thẳng, không phải có câu đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa sao, có vấn đề thì nói ra là xong, sao bọn hắn đều cứng đầu như thế!
"Sư huynh, không hay rồi!" Một giọng nói nóng vội từ xa truyền đến
Bạch Cẩm co hai chân lên, xoay người ngồi xếp bằng, khép hờ hai mắt, sắc mặt trang nghiêm.
Một đám mây bay tới, xẹt qua bầu trời rơi xuống khoảng trống cạnh Bạch Cẩm, một bóng dáng nhảy xuống từ trên mây, chính là Thạch Cơ, giờ phút này vẻ mặt nàng rất khẩn trương.
Bạch Cẩm lạnh nhạt nói: "Vì sao sư muội lại vội vã như vậy? Chẳng lẽ sư phụ và sư bá đánh nhau? Dù cho có đánh thật thì tìm ta cũng vô ích thôi!"
Thạch Cơ vội nói: "Sư phụ và sư bá không có đánh nhau nhưng mà Tiệt Giáo chúng ta và Xiển Giáo sắp đánh nhau nữa rồi."
Đôi mắt Bạch Cẩm mở bừng ra, vội vàng xoay người hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Từ Hàng bắt một đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo chúng ta, đám Cô Lương và Kim Quang đã chạy qua đó, hiện tại đoán chừng đã đánh nhau rồi, ta nghe được tin tức nên lập tức đến bẩm báo sư huynh."
"Cô Lương nàng xem náo nhiệt cái gì vậy chứ? Một ma cô nhỏ nhoi thật sự xem mình là đồ ăn? Không người nào khiến ta bớt lo được." Lúc này Bạch Cẩm bay ra.