Trên dãy Côn Lôn Sơn, bên cạnh một dòng sông bên ngoài sơn cốc, Từ Hàng một tay cầm một con mèo trắng, một cái tay khác quơ quơ cành liễu, tuỳ tiện ngăn cản từng chiêu kiếm đánh tới.
Cô Lương đang nhảy tới nhảy lui trước mặt hắn, thở hổn hển liên tục.
Từ Hàng bình thản nói: "Cô Lương sư muội, nể mặt Bạch Cẩm sư huynh nên ta không làm khó dễ ngươi, nhanh chóng lui đi."
Cô Lương khẽ kêu lên: "Thả sư muội ta ra."
Từ Hàng hừ lạnh một tiếng nói: "Còn không lui thì đừng trách ta bắt ngươi lại giao cho Bạch Cẩm sư huynh xử trí."
Kim Quang ở bên cạnh cách đó không xa, cảnh giác nhìn Từ Hàng, mở miệng kêu: "Sư tỷ, giao hắn cho ta đi!"
Cô Lương phi thân nhảy lên một tảng đá lớn phía trên, hai tay chống nạnh khẽ kêu lên: "Đừng cho là ta đánh không lại ngươi, ta chỉ sợ làm ngươi bị thương mà thôi, sư huynh nói rồi phải dĩ hòa vi quý nhưng mà hiện tại ngươi chọc giận ta, ta sẽ ra tuyệt chiêu."
Từ Hàng mỉm cười, tuyệt chiêu?
"Nhìn nấm kim châm của ta!"
Phía sau Cô Lương xuất hiện một đám nấm kim châm to bự, xẹt xẹt xẹt, vô số nấm kim châm nhỏ bắn ra giống như tia sáng giống như mưa kim châm.
Từ Hàng vội vàng lui lại. Ầm ầm ầm! Mặt đất tung bay, vô số nấm kim châm cắm vào mặt đất, phá mặt đất thành một mảnh hỗn loạn, vụn cỏ bay tứ tung.
Nấm kim châm đuổi theo Từ Hàng, hắn liên tục tránh né.
Cô Lương cười ha ha nói: "Hiện tại đã biết sự lợi hại của ta chưa!"
Vô số ánh sáng bay vụt đến, Từ Hàng khẽ nhíu mày, trong tay xuất hiện một chiếc giỏ trúc, hắn ném giỏ trúc ra, quát: "Thu!"
Giỏ trúc tỏa ra ánh sáng, vô số nấm kim châm bắn ra nháy mắt chuyển hướng bay về phía giỏ trúc, đồng loạt rơi vào bên trong giỏ trúc, không sót cái nào.
Đôi mắt Cô Lương trừng lớn, hắn ta muốn thu nấm kim châm nấu cơm sao? Nàng vội vàng hét lớn: "Xem nấm bào ngư của ta!"
Nấm kim châm sau lưng Cô Lương biến mất,thay vào đó là từng chiếc nấm bào ngư lớn nhỏ xuất hiện, lơ lửng sau lưng Cô Lương, tản ra khí tức cuồng bạo âp về phía Từ Hàng ở xa xa.
Xẹ xẹt xẹt! Hết cái nấm bào ngư này đến cái nấm bào ngư khác bắn ra, xẹt qua mang theo từng đạo quang mang.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng chiếc nấm bào ngư to lớn mọc đầy trong sơn cốc, những cây nấm mang theo khí tức nóng rực cuồn cuộn, đá vụn bắn tung tóe, phần lớn đệ tử Tiệt giáo đều vội vàng rút lui.
“Đáng giận!” Một âm thanh phẫn nộ vang lên, trong nháy mắt cuồng phong đem tất cả nổ tung thành khói bụi bay loạn.
Từ Hàng hơi chật vật chui lên từ trung tâm vụ nổ, người dính đầy bụi đất, quần áo tả tơi. Trong mắt mang theo lửa giận, cành liễu trong tay hắn vung lên tựa như chiếc roi dài xanh biếc xẹt qua bầu trời bắn thẳng về phía Cô Lương.
Trong nháy mắt, thân ảnh của Kim Quang chợt lóe lên ngăn trước mặt Cô Lương, Tiên Kiếm trong tay hắn xẹt ngang qua. Keng! Tiên Kiếm và cành liễu giao nhau, uy lực cuồng bạo bao trùm, giằng co không dứt.
“Giết!” Hơn trăm đệ tử Tiệt Giáo còn lại cũng lao ra, hùng hổ xông tới giết Từ Hàng.
Từng luồng thanh quang vụt tới từ xa rơi xuống bên cạnh Từ Hàng rồi hóa thành đám người Quảng Thành Tử, Ngọc Đỉnh Chân Nhân và Thái Ất Chân Nhân, từng cỗ uy áp của Kim Tiên thậm chí là Thái Ất Kim Tiên phóng ra ngoài áp chế hơn trăm đệ tử Tiệt Giáo, đám đệ tử Tiệt Giáo lao ra đều bị áp chế, sắc mặt đỏ bừng.
“Tất cả dừng tay lại cho ta!” Một tiếng hét lớn vang lên trên bầu trời.
Đám người Quảng Thành Tử biến sắc, uy áp cuồn cuộn biến mất trong nháy mắt, bọn hắn còn kiêng kỵ Bạch Cẩm hơn cả Đa Bảo, cũng bởi vì so với bọn hắn, hoan tâm của Bạch Cẩm càng nguyên thủy hơn.
Từ Hàng và Kim Quang vội vàng thu tay lại, giấu vũ khí ra sau lưng, vũ khí chợt lóe lên rồi biến mất.
Đám mây đáp xuống, hai người Bạch Cẩm và Thạch Cơ đứng trên đó.
Lúc này Cô Lương cũng bay lên, đưa tay kéo tay áo Thạch Cơ, đáng thương nói: "Sư tỷ, bọn hắn ức hiếp ta.”
Thạch Cơ vỗ vỗ tay Cô Lương an ủi, truyền âm nói: "Yên tâm, sư huynh sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”
Quảng Thành Tử lạnh giọng nói: "Sư huynh, mấy trăm đệ tử quý giáo vây đánh Từ Hàng sư đệ của Xiển Giáo chúng ta rốt cuộc là có ý gì? Muốn khơi mào trận chiến giữa hai giáo Xiển Tiệt sao?”
Trong đầu Bạch Cẩm hiện lên một suy nghĩ: Không tệ! Biết hắt nước bẩn. Sau đó hắn nhìn về phía Từ Hàng đầy bụi đất, vẻ mặt khẽ động, ai đánh hắn đến mức chật vật như vậy? Kim Quang sao?
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Sư đệ, sao lại bắt đệ tử Tiệt Giáo ta?”
Từ Hàng hất mái tóc hỗn loạn trước trán ra, hung hăng trừng mắt nhìn Cô Lương, lạnh lùng nói: "Đệ tử quý giáo giết sủng vật của ta.”
Sủng vật? Bạch Cẩm nhìn về phía bạch miêu đang ủ rũ trong tay Từ Hàng, mắng: "Đánh sư huynh đệ đồng môn về nguyên hình, còn ra thể thống gì nữa? Mau cởi bỏ cấm chế.”
Từ Hàng do dự một chút, đáp: "Vâng!”
Từ Hàng ném ra, bạch miêu vọt xuống. Có tiếng mèo kêu lên, trên người bạch miêu loé lên hào quang rồi hoá thành một nữ tử mặc bạch y, hai tay mọc ra móng vuốt nhìn Từ Hàng với vẻ phẫn hận.
Bạch Cẩm nhíu mày hỏi: "Sư muội, Từ Hàng nói ngươi giết sủng vật của hắn. Chuyện gì đã xảy ra?”
Nữ tử miêu yêu xoay người, nửa quỳ trên không trung, khuất nhục nói: "Sư huynh, ta bắt một con cá chép rất đẹp trong dòng suối nướng ăn. Thế mà hắn đột nhiên xuất hiện đánh lén ta, cầu sư huynh làm chủ cho ta.”