Từ Hàng đè nén lửa giận nói: "Chỗ này là đạo tràng của ta, cá chép cũng là sủng vật ta nuôi. Ngươi tự tiện xông vào đạo tràng của ta, giết chết sủng vật của ta, ta chưa trực tiếp đánh chết ngươi là đã quan tâm tới tình nghĩa giữa hai giáo phái rồi, thế mà ngươi còn nói lý?”
Nữ tử miêu yêu quay đầu tức giận nói: "Nói bậy, nơi này căn bản không có đại trận hộ sơn, là nơi vô chủ.”
Sắc mặt Từ Hàng vẫn không thay đổi, nói: "Ai nói đạo tràng thì nhất định phải lập đại trận hộ sơn.” Hắn đưa tay chỉ vào sơn cốc nói: "Chỗ ở của ta ở trong sơn cốc, nếu sư huynh không tin thì có thể tới xem thử. ”
Bạch Cẩm phất tay, nói: "Sư muội, ngươi đứng dậy trước đã.”
Miêu Yêu đứng dậy rồi tới bên cạnh hắn, quay đầu nhìn Từ Hàng đầy căm phẫn.
Quảng Thành Tử nói: "Sư huynh, nơi này đúng là đạo tràng của Từ Hàng sư đệ. Ngươi dạy đệ tử xông vào đạo tràng, giết chết sủng vật, lại làm loạn một trận, rốt cuộc là đạo lý gì?”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân lạnh giọng nói: "Không hổ là đệ tử của Thánh Nhân, xông vào đạo tràng của người khác còn coi như không có gì, uy phong thật lớn.”
Thái Ất Chân Nhân vuốt râu, chậm rãi nói: "Kính xin sư huynh cho một lời giải thích. ”
Bạch Cẩm trầm ngâm một chút rồi nói: "Đúng là sư muội ta sai rồi, như vậy đi! Chúng ta có thể bồi thường.”
Miêu yêu khó tin kêu lên: "Sư huynh!”
Bạch Cẩm tiến lên đưa tay vỗ vỗ bả vai miêu yêu nói: "Làm sai thì phải nhận, tu tâm rồi mới tu đạo, việc còn lại giao cho sư huynh đi!”
Miêu yêu không cam lòng đáp: "Vâng!”
Từ Hàng lạnh lùng nói: "Cá chép có thể bù đắp nhưng nó đã không còn là nó, tình cảm thì bù đắp thế nào? Sư huynh..."
Bạch Cẩm vung tay lên, một chuỗi đồng tiền công đức tiếp nối nhau bay về phía Từ Hàng rồi lượn lờ vây quanh hắn.
Đột nhiên Từ Hàng mở to mắt, lời đã đến bên miệng đột nhiên dừng lại.
Bạch Cẩm cười nói: "Dùng một nghìn đồng Công Đức Kim Tiền mua một con cá chép bình thường của ngươi, có đủ không?”
Trong lòng Từ Hàng đập thình thịch, cắn răng, lắc đầu nói: "Sư huynh, con cá này là ta nuôi từ nhỏ đến lớn, sống chết nương tựa lẫn nhau.”
Vân Trung Tử liên tục gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Bạch Cẩm sư huynh, chúng ta biết ngài có Công Đức Kim Tiền nhưng có vài thứ còn trân quý hơn cả Công Đức Kim Tiền. Không thể nào dùng giá trị để cân nhắc mà chỉ tồn tại trong nội tâm của chúng ta, đó là tình cảm. Tình cảm giữa Từ Hàng sư huynh và còn cá chép này chính là như vậy, ngàn vạn năm sống chết nương tựa lẫn nhau, sao có thể dùng tiền tài để cân nhắc?”
"Phải thêm kim tiền." Từ Hàng yếu ớt nói.
Vân Trung Tử bỗng quay đầu lại nhìn về phía Từ Hàng, trong mắt mang theo vẻ khiếp sợ khó có thể tin được. Sư huynh, vừa rồi ngươi đâu có nói như vậy! Bạch Cẩm vung tay lên, một chuỗi Công Đức Kim Tiền nữa bay về hướng Từ Hàng rồi vờn quanh hắn, cười nói: "Đây là một vạn Công Đức Kim Tiền, đủ rồi chứ?”
Từ Hàng gỡ chút tóc trên trán, vẻ mặt tươi cười nói: "Sư huynh đã từng nói qua câu ‘Hồng Hoa Bạch Ngẫu Thanh Hà Diệp, tam giáo vốn là một nhà’, sư đệ cảm thấy rất có đạo lý, chỉ là một con cá chép mà thôi, làm sao so được với tình nghĩa của hai giáo Xiển Tiệt chúng ta được?" Nói xong, hắn vung tay lên, Công Đức Kim Tiền đều bị thu lại trong nháy mắt.
Bạch Cẩm xoay người nhìn các đệ tử Tiệt giáo, quát: "Tất cả trở về!”
Tất cả đệ tử Tiệt Giáo không cam lòng đáp: "Vâng!" Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn đám người Xiển Giáo một cái mới xoay người bay về hướng Thượng Thanh Phong.
Bạch Cẩm hành lễ với đám người Xiển Giáo xong cũng cưỡi mây đi về hướng Thượng Thanh Phong, bên cạnh là Thạch Cơ và Cô Lương.
Trên mây, Bạch Cẩm nghi hoặc hỏi: "Lúc nãy là ai đánh Từ Hàng thành bộ dạng nhếch nhác như vậy?”
Đôi mắt nhỏ của Cô Lương hết nhìn trái rồi nhìn phải, dáng vẻ vô cùng chột dạ. Thôi xong rồi! Sư huynh sẽ không bảo ta bồi thường kim tiền đấy chứ? Ta không có kim tiền!
Bạch Cẩm lẩm bẩm: "Ngươi không nói ta cũng biết, hẳn là Kim Quang đi! Trong những sư đệ sư muội kia cũng chỉ có Kim Quang là có thể làm đối thủ của Từ Hàng.”
Cô Lương gật đầu liên tục, kiên định nói: "Không sai! Chính là hắn, ta có thể làm chứng, chính là hắn! Ta chỉ là một cây nấm tiên nhỏ bé yếu đuối, ghét bạo lực, chắc chắn không phải là ta.”
Bạch Cẩm lẩm bẩm: "Ngươi không nhắc đến nấm ta cũng quên, hình như vừa mới ngửi thấy mùi thơm của nấm xào. ”
Thạch Cơ quay đầu nhìn về phía Cô Lương, trong mắt mang theo ý cười.
Cô Lương nhất lời ỉu xìu, đáng thương nhìn Thạch Cơ. Sư tỷ, ta không có kim tiền.
Vào giờ phút này, bên ngoài sơn cốc bị nghiền nát cũng chỉ còn lại mười mấy đệ tử Xiển Giáo.
Vân Trung Tử ho khan nói: "Sư huynh, vậy... ta trở về trước, nếu không con thỏ ta nuôi từ nhỏ đến lớn sẽ sốt ruột.”
Nam Cực Tiên Ông vỗ đùi, ảo não nói: "Ngươi không nói ta cũng quên, ta quên chưa cho Đại Hoàng nhà ta ăn.”
Dứt lời, hai người vội vàng bay về phía Ngọc Thanh Phong.
Những đệ tử Xiển Giáo còn lại đều mang sắc mặt kỳ dị, trong mắt lóe lên tinh quang, đây hình như là một con đường kiếm tiền rất tốt! Bọn hắn nhìn nhau cười, thân ảnh lần lượt biến mất.