Hồng Quân Đạo Tổ cũng hơi ngượng ngùng, chuyển tầm mắt nhìn lên trên, hờ hững cất lười: "Chư thánh hành động vô lý, gây ra sai lầm lớn đối với thiên hạ, sửa đổi thiết luật trong thiên điều, ai cũng có lỗi. Ta phạt các ngươi lượng kiếp này không được bước chân vào hồng hoang."
Tiếp Dẫn giáo chủ khẽ mỉm cười: "Đạo Tổ, trước đây ngài đã phạt chúng ta rời xa tam giới, không được đi vào hồng hoang."
Hồng Quân Đạo Tổ bình tĩnh cất lời: "Khi Phong Thần lượng kiếp, ta phạt các ngươi rời xa hồng hoang, không phải lượng kiếp thì không được vào tam giới."
"Không phải lượng kiếp thì không được vào tam giới." Nguyên Thủy Thiên Tôn lẩm bẩm một câu, sau đó thốt lên đầy kinh ngạc: "Sư tôn, hiện tại đang ở trong lượng kiếp, chẳng phải là bây giờ chúng ta có thể vào tam giới?"
"Lúc trước có thể, bây giờ không thể."
Trong lòng chúng thánh ngổn ngang cảm xúc. Thì ra chúng ta đã có thể tiến vào hồng hoang, nhưng kết quả là ai cũng quên mất tiêu, người nào người nấy đều như kẻ đần độn, ngồi im bất động trong đạo tràng.
Nữ Oa nương nương lạnh lùng trừng mắt nói: "Lão sư, điều này không công bằng. Nếu truy cứu nhân quả thì chuyện thay đổi thiên điều là do hai vị phương Tây gây nên, sao người lại phạt tập thể?"
Hồng Quân Đạo Tổ bình tĩnh đáp: "Thiên điều mới do Tam Thanh hợp sức luyện chế ra."
"Vậy thì liên quan gì đến ta?"
Hồng Quân Đạo Tổ khựng lại, nói một cách uyển chuyển: "Các Thánh Nhân khác đều bị phạt, ngươi không bị phạt thì không hay."
Nữ Oa nương nương tức quá hóa cười: "Lão sư, làm gì có ai vô lý như ngươi?"
Mí mắt Hồng Quân Đạo Tổ giật liên hồi, thoáng cái thân ảnh biến mất trên chủ vị.
Một khắc sau, trên chủ vị của Hồng Quân Đạo Tổ bỗng xuất hiện một hắc động lóe lên rồi biến mất.
Giọng nói mông lung của Hồng Quân Đạo Tổ vang vọng trong đại điện: "Nữ Oa bất kính với Thiên Đạo, tấn công sư trưởng, phạt ngươi lượng kiếp này không được bước chân vào tam giới." Ừm, bây giờ thì danh chính ngôn thuận rồi.
Nữ Oa ngồi trên bồ đoàn, giận đến ngứa răng.
Chuẩn Đề giáo chủ hâm mộ: "Sư muội, lão sư đối xử với ngươi tốt thật đấy, thực sự khiến người ta hâm mộ!"
Chư thánh còn lại cũng gật đầu. Dám công kích sư phụ/Đạo Tổ mà vẫn bình yên vô sự, ngươi cừ lắm!
Nữ Oa nương nương thu lại biểu cảm giận dữ, bình thản nói: "Còn phải cảm tạ lễ vật của hai vị đạo hữu đã giúp ta nắm giữ Nhân Duyên đại đạo.
Về phần tạ lễ thì phải đợi ta xuất quan mới có thể tặng, hi vọng hai vị đạo hữu đừng nóng lòng chờ mong."
Chuẩn Đề giáo chủ vẫn giữ nụ cười khiêm tốn: "Chúng ta cũng rất vui vì có thể giúp đạo hữu nắm giữ Nhân Duyên đại đạo, đạo hữu đừng chê chúng ta lắm chuyện là được. Đoàn kết hợp tác là một đức tính tốt đẹp."
"Hừ!" Nữ Oa nương nương hừ lạnh, thân ảnh mờ dần rồi biến mất.
Bình Tâm nương nương cười khẽ, đôi mắt đẹp liếc nhìn Thái Thượng Thánh Nhân Tây Phương Nhị Thánh mấy lần, sau đó thân ảnh cũng mờ dần rồi biến mất.
Tiếp Dẫn giáo chủ đứng dậy, chắp hai tay trước ngực, buồn bã nói: "Ba vị đạo hữu, phương Tây nhiều việc, chúng ta xin cáo từ trước."
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên cũng đứng lên.
Thái Thượng Thánh Nhân khẽ mỉm cười: "Hai vị sư đệ đi thong thả!"
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề Chuẩn Đề đi ra ngoài, thân ảnh mờ dần rồi biến mất.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cất lời: "Đại sư huynh, ta cũng muốn đi tặng lễ cho Chuẩn Đề."
Thái Thượng cười khẽ: "Cứ chờ đã!"
"Chờ cái gì?"
"Chờ Nữ Oa sư muội xuất quan rồi cùng tặng lễ mới náo nhiệt."
"Đại sư huynh nói rất đúng."
Thông Thiên hối hận: "Nếu biết trước là chúng ta có thể vào hồng hoang, thì chuyện cỏn con như thay đổi thiên điều đâu cần hài tử Bạch Cẩm kia phải liều mạng?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: "Thông Thiên, sư tôn đã nói là Bạch Cẩm không gặp nguy hiểm đến tính mạng."
"Không phải đồ đệ của ngươi, đương nhiên ngươi không đau lòng. Không nguy hiểm đến tính mạng cũng có thể là sống không bằng chết.
Haiz, khi nào hài tử kia từ Ma Giới trở về, ta sẽ nói với hắn là hai vị sư bá của hắn không đáng tin cậy!"
Thông Thiên vừa gật gù cảm khái vừa đi ra ngoài, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Thái Thượng Thánh Nhân, giọng điệu tức tối: "Đại huynh, ngươi thấy Thông Thiên có ý gì? Cái gì mà hai vị sư bá không đáng tin cậy? Chúng ta không đi nhờ sư tôn cứu Bạch Cẩm ra ngoài sao? Hắn có làm nhiều hơn chúng ta không?"
Thái Thượng Thánh Nhân bất đắc dĩ nói: "Ngươi đừng chấp nhặt với hắn, bây giờ Thông Thiên điên rồi. Bạch Cẩm sẽ không tin lời Thông Thiên đâu."
Nguyên Thủy Thiên Tôn vô thức gật đầu: "Không thể trông cậy vào Thông Thiên được nữa, nếu Tiệt Giáo có ngày phục hưng thì chắc chắn là hài tử Bạch Cẩm kia gánh vác. Đại huynh, ta về trước để dạy dỗ đệ tử đây."
Nguyên Thủy Thiên Tôn sải bước đi ra ngoài, thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất không còn tăm hơi.
Thái Thượng Thánh Nhân nhìn thân ảnh Nguyên Thủy Thiên Tôn biến mất, cũng thầm cảm khái trong lòng: không chỉ Thông Thiên không thể trông cậy được nữa, ngay cả ngươi cũng không thể trông cậy được nữa. Ta anh minh một đời, sao lại có hai đệ đệ như thế kia chứ? Một đứa vô lý, một đứa khăng khăng nói lý, thật là đau đầu!
Thái Thượng Thánh Nhân cũng gật gù rời đi, trong lòng muôn vàn cảm khái.