Trong lúc tam giới hồi phục, Bạch Cẩm ở trong Ma Giới đang cố gắng xây tổ nhỏ của mình. Hắn tìm núi, đào hang, lấp đất. Một hai ba bốn năm, thành công!
Trong sơn động đen ngòm, Bạch Cẩm nằm trên giường đá, đan hai tay đặt trên bụng, chìm vào giấc ngủ sâu.
Cả ngọn núi không bày trận pháp vì sợ Ma Tổ phát hiện ra trận pháp có nguồn gốc từ tam giới, vẫn giữ nguyên trạng thái sai thái tự nhiên.
Trong bóng tối, không biết thời gian trôi qua bao lâu. Trong sơn động tối om có một chiếc giường đá, Bạch Cẩm nằm nhoài trên giường đá ngủ say.
Lúc này cả Ma Giới đều rung chuyển, bất kể là thiên ma ở vực sâu hay là chân ma ở đại lục đều đang tìm kiếm tun tích của Câu Trần Đại Đế. Ban đầu chỉ có thuộc hạ của Vô Thiên và Khuê Cương tìm kiếm, cuối cùng càng truyền càng xa, càng truyền càng thái quá, càng ngày càng có nhiều Ma tộc tìm kiếm Bạch Cẩm.
"Câu Trần Đại Đế của hồng hoang rơi vào Ma Giới, tuân lệnh Ma Vương tìm kiếm Câu Trần Đại Đế đến làm khách."
"Câu Trần Đại Đế của hồng hoang rơi vào Ma Giới, tuân lệnh Ma Vương điều tra vị trí của Câu Trần Đại Đế."
"Câu Trần Đại Đế của hồng hoang xâm nhập Ma Giới, tuân lệnh Ma Vương bắt Câu Trần Đại Đế."
"Câu Trần Đại Đế của hồng hoang rơi vào Ma Giới, tuân lệnh Ma Vương bắt Câu Trần Đại Đế, không kể sống chết."
"Câu Trần Đại Đế của hồng hoang lẻn vào Ma Giới, tuân lệnh Ma Vương trừ khử Câu Trần Đại Đế."
"Câu Trần Đại Đế của hồng hoang lẻn vào Ma Giới, tuân lệnh Ma Vương trừ khử Câu Trần Đại Đế sẽ được Ma Tổ coi trọng."
"Ma Tổ có lệnh, bất cứ ai bắt được Câu Trần Đại Đế sẽ được hắn đáp ứng một điều kiện."
...
Lời đồn ngày càng không đáng tin cậy, nhưng đám Ma tộc kia lại vô cùng tin tưởng. Dưới góc nhìn của bọn hắn, lời mời Câu Trần Đại Đế mới là chuyện vô lý nhất, không ra dáng Ma tộc tí nào. Đâu đâu cũng thấy Ma tộc đang lùng sục tin tức về Bạch Cẩm, bất tri bất giác Bạch Cẩm đã trở thành minh tinh nổi tiếng nhất Ma Giới.
Mà lúc này Bạch Cẩm vẫn còn đang ngủ say.
Trong núi rừng mờ tối, đoàng... một đạo ma lôi từ trên trời giáng xuống, đánh sập cả ngọn núi, sơn động ẩn giấu cũng lộ ra ngoài.
"Đại nhân, nơi này có phát hiện." Một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vang lên.
Một đạo hắc quang tỏa ra xung quanh, một đám ma quái kỳ dị vây quanh ngọn núi vừa nổ tung, dò xét Bạch Cẩm ở bên dưới.
Bạch Cẩm cũng ngu người luôn. Chẳng phải mình đã ngoan ngoãn ẩn náu sao? Mình chẳng làm gì hết, sao lại bị nổ kia chứ?
Bạch Cẩm lập tức trở mình bật dậy khỏi giường, tức giận quát: "Các ngươi ai làm nổ động phủ của ta?"
Một cơn lốc hình thành trước mặt Bạch Cẩm, cánh hoa đào đen rợp trời bay la đà trong gió lốc, một người trẻ tuổi tuấn mỹ yêu dị từ trong cánh hoa bước ra, trên đầu còn cài một bông hoa đào tươi tắn
Người trẻ tuổi yêu dị phe phẩy Đào Hoa Phiến trong tay, nở nụ cười điềm đạm: "Ái chà, ở đây còn có một tiểu ca tuấn mỹ. Nói cho tỷ tỷ biết ngươi là ai?"
"Tỷ tỷ? Ngươi không phải là nam sao?" Bạch Cẩm nhìn ngực đối phương với ánh mắt nghi ngờ.
Ánh mắt Huyễn Đào Ma Tôn trở nên lạnh lẽo, hắn lạnh lùng cất lời: "Muốn chết!" Bộp! Hắn khép quạt lại, đánh vào đỉnh đầu Bạch Cẩm. Không gian thiên địa bị trấn phong trong nháy mắt.
Bạch Cẩm bất giác lùi về sau một bước, né tránh đại thế của Đào Hoa Phiến phong tỏa, nhíu mày nhìn Huyễn Đào Ma Tôn.
Huyễn Đào Ma Tôn ra một kích thất bại cũng hơi sửng sốt. Đối phương tránh thoát? Hắn quan sát Bạch Cẩm, thận trọng hỏi: "Kẻ có thể tránh một chiêu của ta không phải hạng tầm thường trong Ma Giới. Ngươi là ai?"
"Thế ngươi là ai?"
"Huyễn Đào Ma Tôn của Đào Hoa Lâm."
Ma Tôn? Nghe có vẻ rất lợi hại! Bạch Cẩm trả lời theo nguyên tắc khiêm tốn: "Ta chỉ là một tán tu cỏn con mà thôi.
Thuộc hạ của Ma Tôn phá hủy nơi bản tọa bế quan, phải chăng nên cho bản tọa một lời giải thích?"
"Ha ha, một tán tu cỏn con? Đây không phải cách nói của Ma Giới chúng ta, Ma tộc còn có kiểu bế quan thanh tu hả?
Lẽ nào ngươi chính là Câu Trần Đại Đế của tam giới?" Huyễn Đào Ma Tôn quan sát Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm giật thót, không phải chứ? Mới nói một câu mà đã lộ rồi? Ma tộc đều thông minh như vậy sao?
Các Ma tộc khác giữa không trung cũng lập tức quan sát Bạch Cẩm, trong lòng vô cùng kích động. Lẽ nào chúng ta đã tìm thấy Câu Trần Đại Đế mà cả Ma Giới đang tìm kiếm? Vừa nghĩ tới chuyện được Ma Tổ coi trọng, ai nấy đều dâng trào nhiệt huyết. Sự ưu ái của Ma Tổ tượng trưng cho khả năng vị Ma Vương thứ ba ra đời!
Người nào người nấy đều nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt sáng quắc, nóng lòng muốn thử.
Huyễn Đào Ma Tôn chỉ quạt vào Bạch Cẩm, nũng nịu nói: "Nói đi, ngươi có phải là Câu Trần Đại Đế của tam giới lẻn vào đây không?"
Bạch Cẩm hoảng hốt, trong lòng bất giác nảy sinh một cỗ ác niệm. Có cần thẳng tay giết hết đám ma đầu này không nhỉ, có lẽ như thế mới có thể xóa sạch mọi dấu vết. Nhưng mình muốn trốn tránh Thánh Nhân, lỡ như bị Thánh Nhân phát hiện thấy bất thường thì toi mạng thật đấy. Không được, trước tiên phải nghe ngóng xem tình hình hiện tại là thế nào. Nếu không thể khiêm tốn thì rêu rao một chút.
Bạch Cẩm lạnh lùng quát: "Câu Trần Đại Đế? Là thứ gì? Ta là Ma tộc hàng thật giá thật, vậy mà ngươi lại nói ta là Câu Trần Đại Đế gì đó của tam giới. Ngươi mắng ai thế?"
Thật ra Huyễn Đào Ma Tôn cũng không tin người trước mặt là Câu Trần Đại Đế, hắn chỉ quen thói nổi khùng thôi, bèn hắng giọng nói nhỏ nhẹ: "Bây giờ hãy chứng minh mình là Ma tộc."
"Chứng minh thế nào?"
Huyễn Đào Ma Tôn cười gian: "Giao đấu với ta. Nếu ngươi là Câu Trần Đại Đế thì không thể qua mắt bản tôn."
"Được! Lâu lắm rồi ban tọa không ra tay, vận động tay chân một lá cũng được. Đã phá hủy động phủ của bản tọa thì phải trả giá."
Trước đó Bạch Cẩm đã nghĩ đến chuyện chẳng may bị phát hiện thì phải làm thế nào. Giả mạo Ma tộc không phải sao? Chắc là dễ thôi, nhuộm màu cho linh khí, sau đó hóa trang cho bản thân.