Hạo Thiên Thượng Đế vừa cười vừa nói: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ hận Như Lai Phật Tổ, nhưng không ngờ ngươi lại đánh giá hắn cao như vậy."
"Bệ hạ đã hỏi thì đương nhiên ta sẽ đứng trên lập trường công bằng, biết gì nói nấy, để tránh gây nhiễu cho bệ hạ.
Nhưng một Phật Giáo như thế không đủ gây uy hiếp cho bệ hạ. Lấy Phật Đà làm phật lý, lấy Bồ Tát làm từ bi, hiển nhiên đây là con đường sai lầm. Bởi vì Phật Đà Bồ Tát cũng là tu hành giả trên con đường tu phật, bọn hắn không thể đại diện cho phật.
Ta dám chắc tuy hiện tại Phật Giáo đang đại hưng, nhưng một ngày nào đó chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Hành pháp như vậy rất dễ bị tín đồ ở trần gian hiểu lầm, đi sai bước nhầm, từ đó làm tổn hại tới danh dự của Phật Giáo. Cuối cùng sẽ có một ngày Phật Giáo tự ăn trái đắng.
Bệ hạ, ngài cứ từ từ chờ đợi, kiểu gì cũng có một ngày danh tiếng của Phật Giáo sẽ bị bê bối. Ta rất mong chờ ngày đó đến."
Hạo Thiên Thượng Đế cười ha hả: "Địa Tạng Vương được lắm, không hổ là đệ tử của Thánh Nhân, quả nhiên kiến thức phi phàm. Thật sự là hiện tại không có nhiều chúng sinh tam giới có thể nhìn thấy nguy cơ của Phật Giáo."
Địa Tàng Vương Đại Đế hơi ngượng ngùng: "Bệ hạ quá khen, tất cả là nhờ lão sư dạy giỏi. Đây là những điều trước đây lão sư dạy ta, nếu không ta cũng thể nhìn xa trông rộng như vậy."
Địa Tạng Vương chợt nhớ ra một việc, lập tức vương tay phất qua mặt bàn bên cạnh. Trên mặt bàn xuất hiện một túi tiền nhỏ phát ra ánh sáng khi tỏ khi mờ, giống như bên trong đựng một con đom đóm.
"Địa Tạng, ngươi có ý gì?"
"Lần này đa tạ bệ hạ giúp ta giải vây, còn ban cho ta vị trí Tử Vi Đại Đế. Đây là chút tiền tài ta lấy từ Phật Giáo để bày tỏ lòng cảm kích của ta đối với bệ hạ. Mong bệ hạ nhận cho."
Hạo Thiên Thượng Đế lập tức nghiêm nghị nói: "Địa Tạng, ta cứu ngươi bởi vì ta kính nể ngươi. Tọa trấn dưới âm phủ vô số năm, trong tam giới chỉ có ngươi làm được. Ta ban cho ngươi vị trí Tử Vi Đại Đế cũng bởi vì ngươi chứ không phải vì lý do nào khác, càng không tham tiền tài của ngươi. Mau cất tiền đi."
"Đa tạ bệ hạ khen ngợi. Đây chỉ là chút tâm ý của ta."
"Mau lấy lại đi. Nếu truyền ra ngoài thì trẫm phải gánh ác danh bóc lột thuộc hạ, ngươi đừng hại ta."
Địa Tạng Vương Bồ Tát chỉ đành cất túi đi, trong lòng càng thêm kính nể Hạo Thiên Thượng Đế. Mặc dù ta không thể làm ngơ trước kim tiền, nhưng ta kính nể người cao thượng như vậy.
Hai người lại tươi cười trò chuyện thêm một lát, Địa Tàng Vương Đại Đế mới cáo từ rời đi.
Địa Tạng Vương đi lại trong Thiên Đình, ngắm nghĩa tiên cảnh kỳ quan với tâm trạng vui vẻ. Đây mới là nơi cho tiên thần ở, Âm Sơn đâu sánh được? Trước đây mình thật ngốc, ngồi mốc người ở Âm Sơn vô số năm. Vẫn là lão sư đối xử tốt với mình!
Thái Bạch Kim Tinh từ đối diện đi tới, vắt phất trần lên cánh tay, dừng bước cúi đầu thi lễ, cười sang sảng chào hỏi: "Bái kiến Tử Vi Đại Đế!"
Địa Tạng Vương bước đến nghênh đón, cười ha ha đáp: "Thái Bạch Kim Tinh, lúc trước đa tạ Kim Tinh tuyên chỉ, ta cảm kích vô cùng."
Thái Bạch Kim Tinh cười ha hả: "Đây là bổn phận của hạ thần, không gánh nổi lời cảm tạ của Đế Quân."
"Được chứ, được chứ!"
Một chiếc túi xuất hiện trong tay Địa Tạng Vương, hắn đưa cho Thái Bạch Kim Tinh và nói: "Mong Kim Tinh nhận cho."
Thái Bạch Kim Tinh vươn tay nhận túi, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Đế Quân, đây là?"
Địa Tạng Vương trả lời nhẹ bẫng: "Trăm vạn công đức."
Thái Bạch Kim Tinh vội vàng lên tiếng: "Quá quý giá, tiểu nhân không dám nhận." Hắn cuống quýt trả lại túi.
Địa Tạng Vương làm ra vẻ không để ý, khẽ mỉm cười nói: "Trăm vạn Công Đức Kim Tiền mà thôi, không có gì to tát. Đây chỉ là chút tâm ý của ta, nếu ngươi không nhận tức là khinh thường Tử Vi Đại Đế đến từ Âm Sơn này."
"Vậy... Tiểu thần xin nhận." Thái Bạch Kim Tinh nhận túi.
Địa Tạng Vương cười sang sảng: "Thế mới đúng"
Thái Bạch Kim Tinh cũng nở nụ cười thân thiết hỏi: "Sau này, nếu thần chức có vấn đề gì thì Đế Quân cứ đến tìm ta.
Không giấu gì Đế Quân, đám tinh thần kia đều là kẻ kiêu ngạo, Tử Vi Đại Đế tiền nhiệm chỉ có cái danh mà thôi. Trước mặt bọn hắn, lão hủ vẫn có mấy phần thể diện, có thể bắc cầu dắt mối cho Đế Quân."
Địa Tạng Vương cười ha hả: "Đa tạ Kim Tiên, nhưng không cần đâu. Trước đó ta đã sai thuộc thần tặng cho mỗi Châu Thiên Tinh Quân một hồng bao lớn, mỗi vị Tinh Quân mười vạn Công Đức Kim Tiền.
Chỉ có hồng bao của Kim Tinh là ta đích thân tặng, cũng nhiều hơn bọn hắn.
Các vị Tinh Quân kia đều bảo đảm với bản đế là sau này nhất định sẽ nghe theo lệnh của bản đế, rất nhiệt tình với bản đế."
Thái Bạch Kim Tinh hơi sửng sốt, sau đó âm thầm líu lưỡi. Tên Tử Vi Đại Đế này giàu thật! Cũng rất hào phóng. Nhưng cũng chẳng có gì lạ, nghe nói hắn đã cuỗm mất hơn phân nửa công đức tích góp suốt ngàn tỉ năm của Phật Giáo, hiện giờ tiếng gào thét bi thương văng vẳng khắp Linh Sơn. Thật không hổ là học trò của Câu Trần Đại Đế, vận dụng năng lực bắt chước vô cùng lão luyện.
Địa Tạng Vương bỗng ngập ngừng nói: "Có điều, quả thật bây giờ ta có chuyện muốn hỏi Thái Bạch đạo hữu."
"Mời Đế Quân nói, chỉ cần tiểu thần có thể làm được, ta nhất định sẽ cố gắng hết mình."
"Nghe nói đạo hữu đi theo bệ hạ từ lúc Thiên Đình mới thành lập, là thần linh được bệ hạ tin tưởng nhất."
Thái Bạch Kim Tinh nở nụ cười khiêm tốn: "Tin tưởng nhất thì không dám nhận, ta chỉ là chân chạy vặt của bệ hạ mà thôi."
"Kim Tinh khiêm tốn rồi. Ngài là thân tín của bệ hạ, ắt hẳn rất hiểu bệ hạ. Lần này bệ hạ có ơn cứu mạng ta, ta muốn tặng lễ vật cho bệ hạ nhưng không biết bệ hạ thích gì, xin nhờ Kim Tinh chỉ điểm đôi điều."
"Đại Đế có thể trực tiếp tặng Công Đức Kim Tiền cũng được."