Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 1201 - Chương 1201: Ta Lấy Đạo Quả Của Ngươi Bao Giờ

Chương 1201: Ta lấy đạo quả của ngươi bao giờ

Kim Thiền Tử lập tức hỏi: "Tôn Giả, không biết chuyện còn lại là gì?"

A Nan do dự, mình có nên nói cho hắn biết chuyện Nữ Nhi Quốc không? Nhất định là đạo quả của Kim Thiền Tử đang ở trong người nữ nhi của hắn. Mặc dù mình phải giữ quan hệ tốt với Kim Thiền Tử, nhưng Đấu Chiến Thắng Phật cũng không thể chọc vào! Nếu Kim Thiền Tử thật sự ra tay giết chóc ở Nữ Nhi Quốc, thì e là Đấu Chiến Thắng Phật sẽ phang một gậy đánh chết mình. Hầu tử vô pháp vô thiên kia chẳng nể nang gì hết.

"Tôn Giả, ngài nghĩ gì vậy?"

"Ta đang nghĩ đến chuyện khác."

A Nan Tôn Giả làm bộ thần bí nói: "Nghe nói Đường Tam Tạng giỏi dùng phù triện pháp bảo. Trên đường lấy kinh, hắn dùng phù triện trấn yêu hàng ma, dùng pháp bảo trừ tà tránh ác, đến nỗi toàn bộ yêu ma đều chạy trối chết.

Ở Linh Sơn có một số Phật Đà bất mãn về chuyện này, còn nói Đường Tam Tạng giống đạo sĩ hơn là giống hòa thượng."

"Đạo sĩ, Đạo Giáo!"

Mặt Kim Thiền Tử chợt biến sắc, lẽ nào Đạo Giáo tính kế bần tăng? Đúng rồi, Côn Luân cũng thuộc tiên môn Đạo Giáo, nhất định là Đạo Giáo.

"Đa tạ Tôn Giả chỉ điểm!" Kim Thiền Tử lập tức hóa thành một đạo kim quang phóng lên trời.

Côn Luân Sơn là đạo tràng của Tam Thanh Thánh Nhân, dãy núi hội tụ linh mạch của Địa Tiên Giới, được gọi là vạn sơn chi tổ, tổ mạch chi nguyên.

Sau Phong Thần, Khương Tử Nha truyền đạo thống đời thứ ba của Xiển Giáo ở đó, lập nên Côn Luân Phái.

Sáng sớm tinh mơ, Côn Sơn núi non chập chùng, quanh co khúc khuỷu, tiên vụ dày đặc. Kim quang phản chiếu trong tiên vụ, hình thành từng vòng sáng thất thải. Trên dãy núi xây từng tòa đại điện với mái cong góc đứng, rồng bay phượng múa.

Trên chủ phong của Côn Luân Sơn có một hồ nước trong vắt, trong hồ nước mọc từng đóa thanh liên, tên là Tĩnh Tự Hồ. Không rõ lai lịch của hồ nước này, nhưng đó là nơi đệ tử Côn Luân tu hành. Dường như quanh hồ được thiên địa gia trì, có thể tĩnh tâm dưỡng tính.

Trời còn chưa sáng, tất cả đệ tử Côn Luân đã phải tập trung trước Tĩnh Tự Hồ, lớn tiếng đọc kinh thư. Nghe nói đây là quy củ mà chưởng môn Côn Luân truyền xuống, không ai được vi phạm.

"Cuộc đời dài bao nhiêu, dễ sinh dễ diệt, tựa như tia lửa không được lâu dài, giống như bọt nước nổi lềnh bềnh há có thể vững bền. Sinh lão bệnh tử, ngày đêm luân phiên, biến diệt bất thường, tan biến trong nháy mắt. Ngươi để quên ngoài đôi mắt thì ánh sáng tràn đầy vô tận, ngươi nghe lọt tai thì khắc sâu trong lòng. Nếu quên cả hai, thuần thuần toàn toàn, hợp hồ đại phương, minh minh hạnh hạnh. Chỉ có duy nhất nơi ta mới trường tồn cùng thiên địa..."

Tiếng tụng kinh lanh lảnh vang vọng trong dãy núi mát mẻ, tử khí từ phía đông theo tiếng tụng kinh hội tụ đến Côn Luân Sơn, hình thành một vòng sáng màu tím bao quanh đại điện trên Côn Luân Sơn. Quả là phúc địa của tiên gia.

"Ve!" Tiếng ve kêu chói tai đột ngột vang lên, cắt ngang tiếng tụng kinh.

Đông đảo đệ tử Côn Luân Phái trước Tĩnh Tự Hồ đều thình lình đứng dậy, nhíu mày ngưng thần nhìn xung quanh.

Người dẫn đầu là một lão giả trưởng lão hét to: "Yêu ma phương nào mau hiện thân!" Tay bấm pháp quyết.

Một đạo phật luân hiện ra giữa không trung, sau đó thân ảnh Kim Thiền Tử xuất hiện. Hắn chắp hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm Côn Luân Sơn bên dưới.

"Đệ tử Phật Giáo!"

"Đệ tử Phật Giáo đến Côn Luân chúng ta làm gì?"

"Côn Luân chúng ta không phải Thục Sơn, không tiếp nhận hòa thượng, ni cô."

...

Đệ tử Côn Luân Phái rì rầm bàn tán xôn xao. Côn Luân là Huyền môn chính tông, không sợ Phật Giáo.

Kim Thiền Tử lạnh lùng thét: "Khương Tử Nha, ra đây cho ta!"

"Càn rỡ!" Lão giả trưởng lão tức giận quát to: "Ngươi là kẻ nào trong Phật Giáo mà dám gọi thẳng tên của chưởng môn Côn Luân chúng ta?"

Kim Thiền Tử chẳng thèm ngó ngàng tới tiếng quát tháo bên dưới, chỉ nhìn thẳng vào chủ điện của Côn Luân, đồng thời lạnh giọng hét: "Khương Tử Nha, ta biết ngươi ở trong điện. Ra đây cho ta! Có bản lĩnh tính kế bản tọa, nếu ngươi có bản lĩnh thì đi ra! Khương Tử Nha, ngươi cút ra đây cho ta!"

Lão giả giận dữ hô: "Bày binh bố trận!" Trưởng lão này cũng nhìn ra Kim Thiền Tử bất phàm, căn bản không thể đánh lẻ, cho nên ngay từ đầu đã dốc hết sức lực, muốn lập tức trấn áp Kim Thiền Tử.

"Vâng!"

Đệ tử Côn Luân đồng thanh hét to, tức khắc vọt lên trời, di hình đổi vị giữa không trung. Một tấm Bát Quái Trận Đồ mở ra trên thiên không rồi chụp xuống Kim Thiền Tử. Trên trận đồ có phù văn hư ảo.

Kim Thiền Tử vung tay lên, Đại La chi năng khiến thời không hỗn loạn, trận văn rạn nứt. Ầm! Bát Quái Trận Đồ lập tức vỡ tan tành, uy năng khổng lồ do thiên địa phản phệ lan ra. Đông đảo đệ tử Côn Luân hét lên thảm thiết, rơi xuống bên dưới, nện 'bộp bộp bộp' vào dãy núi.

"Khương Tử Nha, nếu ngươi không ra ngoài thì bản tọa sẽ đại khai sát giới, phá hủy đạo thống Côn Luân của ngươi." Kim Thiền Tử lạnh lùng đe dọa.

"Haiz!" Tiếng thở dài thườn thượt vang lên trên bầu trời.

Cánh cửa đại điện mở sang bên, một lão đạo áo trắng tóc trắng từ trong cửa đi ra, phiêu diêu như tiên.

Kim Thiền Tử tức giận gào lên: "Khương Tử Nha!"

Khương Tử Nha bất đắc dĩ nói: "Đường Tam Tạng đạo hữu, mặc dù những việc ta làm lúc trước hơi quá đáng, Tổn thương tới hồn mong manh của ngươi. Nhưng chuyện đã qua rồi, ngươi cũng đã thành Phật, nên buông bỏ dĩ vãng, ôm ấp tương lai với tấm lòng bao dung.

Ngươi nhìn ta này, trước đây ta cũng ôm nhiều thù hận, nhưng chẳng phải ta cũng nói buông liền buông sao? Đạo hữu, ngươi phải nghĩ thoáng chút."

Tổn thương, thù hận? Vậy nên quả nhiên là hắn tính kế mình? Kim Thiền Tử lạnh lùng cất lời: "Buông bỏ? Trả đạo quả cho ta!"

Khương Tử Nha ngơ ngác hỏi: "Đạo quả? Thứ gì? Ta lấy đạo quả của ngươi bao giờ?"

Bình Luận (0)
Comment