"Đừng cãi! Nạp mạng cho ta!" Áo cà sa trên người Kim Thiền Tử rung lên. Ve! Tiếng ve kêu chói tai vang lên.
Trong lòng Khương Tử Nha tức khắc trào dâng nỗi kinh hoàng, mặt biến sắc, lập tức bay vọt sang bên cạnh. Cùng lúc đó, Côn Luân Điện trở nên méo mó trong sóng âm. Bùm! Côn Luân Điện nổ tung.
Khương Tử Nha bị sóng khí ập tới tập kích, lộn nhào mấy vòng, bay thẳng ra ngoài Côn Luân Sơn.
Hắn vừa mới dừng lại, một đạo kim quang lướt qua trước mặt.
Á! Khương Tử Nha gào thét thảm thiết, lập tức bay ngược trở lại, máu vương giữa trời. Hai cánh ve xẹt qua không trung.
Ầm! Khương Tử Nha đập vào vách núi, toàn thân đẫm máu, nằm trong hố sâu, liên tục ho sặc sụa, sống dở chết dở.
Đối mặt với Đại La Kim Tiên có thể điều khiển thời không, tồn tại dưới Đại La bất lực như thế đó, không đỡ nổi một chiêu.
Kim Thiền Tử đứng im bất động giữa không trung, tăng bào bay phấp phới. Hắn lạnh lùng lên tiếng: "Khương Tử Nha, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, trả lại đạo quả cho ta."
Khương Tử Nha chống đỡ cơ thể, gắng sức ngồi dậy, phẫn nộ quát: "Đường Tam Tạng, ngươi điên rồi à? Đạo quả của ngươi đã đưa cho nữ nhi của ngươi, liên quan gì đến ta?"
"Còn muốn nói dối? Bản tọa lấy đâu ra nữ nhi?" Kim Thiền Tử lạnh lùng quát. Sát khí trong lòng không thể đè nén được nữa, sôi sục muốn bùng phát. Hai mắt đỏ ngầu, phật quang lạnh như băng. Lúc này hệt như sát ma sắp xuất thế.
Khương Tử Nha quan sát Kim Thiền Tử. Khụ khụ! Hắn ho ra máu, cười sằng sặc nói: "Ngươi không phải... ngươi không phải Đường Tam Tạng.
Thương thay Đường Tam Tạng trăm cay nghìn đắng trải qua kiếp nạn lấy chân kinh, cuối cùng không còn là chính mình. Bây giờ ngay cả... ngay cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được. Đáng thương biết bao! Đáng tiếc biết mấy!"
Mặt Kim Thiền Tử chợt biến sắc, Đường Tam Tạng có nữ nhi? Đạo quả của mình ở chỗ nữ nhi của hắn? Sát ý trong lòng lập tức bị cảm xúc trấn động đè xuống.
Thân ảnh Kim Thiền Tử chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Khương Tử Nha trong nháy mắt. Hắn chắp hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn Khương Tử Nha, giọng nói lạnh như băng: "Nữ nhi của Đường Tam Tạng đang ở đâu?"
"Nữ Nhi Quốc, ngươi có dám đi không?" Khương Tử Nha cũng nhìn Kim Thiền Tử, không yếu thế chút nào.
Thân ảnh Kim Thiền Tử lao thẳng lên trời.
Một lão đạo ở bên dưới nhanh chóng bay lên, vội vàng đỡ Khương Tử Nha dậy, uất hận nói: "Chưởng môn, Phật Giáo đúng là bắt nạt người quá đáng."
Khương Tử Nha che lồng ngực đẫm máu, ho ra mấy ngụm máu, sau đó trầm giọng nói: "Hiện tại Phật Giáo đại hưng, đương nhiên là bọn hắn đắc ý."
"Chưởng môn, vì sao không mời bảo vật trấn phái trấn áp hắn!"
"Lực sát thương của bảo vật trấn phái không mạnh lắm, ta tự có tính toán. Đường Tam Tạng... à không, bây giờ phải là Kim Thiền Tử, bản tọa sẽ không để yên cho hắn đâu. Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi."
Khương Tử Nha lấy một viên tiên đan ra, ngẩng đầu nuốt vào. Thương thế trên người lành lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
"Hồ trưởng lão, ngươi đi trông nom đệ tử Côn Luân, bản tọa ra ngoài một lát."
"Vâng!" Hồ trưởng lão cung kính đáp lời rồi bay về phía xa.
Khương Tử Nha lấy Tam Giới Thương Thành của mình ra, tìm Thiên Bồng Nguyên Soái trong danh sách hảo hữu, sau đó dứt khoát gửi một tin nhắn: "Nguyên Soái, Kim Thiền Tử của Phật Giáo đến Nữ Nhi Quốc, tuyên bố muốn luyện hóa nữ nhi của Đường Tam Tạng để thu hồi đạo quả."
Tinh! Lập tức có phản hồi.
Thiên Bồng Nguyên Soái: ( 艹皿艹 )! !
Khương Tử Nha phóng lên mây, cũng bay về phía Đông. Bần đạo báo thù từ sáng sớm đến tối.
Trong Nữ Nhi Quốc, một tiểu công chúa mười mấy tuổi đang ngoan ngoãn ngồi trong hoa viên chơi xích đu. Quốc vương Nữ Nhi Quốc đứng phía sau đẩy xích đu cho tiểu công chúa, trong mắt đong đầy tình cảm dịu dàng. Mấy con bươm bướm bay quanh các nàng.
Tiểu công chúa ngẩng đầu, hỏi với vẻ chờ mong: "Vương, bao giờ phụ hậu về? Phụ hậu nói sau khi lấy kinh sẽ đến tìm chúng ta, bây giờ hắn lấy kinh về chưa?"
Ánh mắt quốc vương Nữ Nhi Quốc nhuộm vẻ buồn bã, sau đó nàng khẽ mỉm cười trả lời: "Vẫn chưa, phụ hậu của ngươi vẫn đang ở Linh Sơn!"
"Ta muốn gọi video với phụ hậu."
"Không được! Linh Sơn là nơi rất trang nghiêm, chỗ đó cấm gọi video."
Tiểu công chúa bĩu môi, buồn bã thì thầm nói: "Nhưng ta nhớ phụ hậu!"
Quốc vương Nữ Nhi Quốc khẽ nở nụ dỗ dành: "Đại Nha phải ngoan ngoãn, ngươi nghe lời thì phụ hậu sẽ trở về."
Tiểu công chúa gật đầu, kiên định nói: "Ừm! Ta nhất định sẽ nghe lời."
"Ve!" Tiếng ve kêu vang vọng thiên khung.
Phật quang nở rộ trên Nữ Nhi Quốc, Kim Thiền Tử hiện ra trong phật quang, trong mắt lộ rõ sát cơ lạnh lẽo khó diễn tả bằng lời.
Trong hoa viên, tiểu công chúa bỗng ngẩng phắt đầu, nhìn thấy Kim Thiền Tử, lập tức reo lên với tâm trạng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Phụ hậu!"
Sau lưng xuất hiện hư ảnh một con Kim Thiền, bay vọt lên trời trong nháy mắt.
Quốc chủ Nữ Nhi Quốc hoảng sợ ra mặt, vội vàng hét lên: "Đại Nha, khoan đã! Đừng qua đó!" Nàng cưỡi mây bay lên trời, tuy nhiên tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Nước sông Tử Mẫu Hà vốn phẳng lặng bỗng nổi sóng, một xoáy nước khổng lồ hình thành. Một nữ tử xinh đẹp từ từ trồi lên trong xoáy nước, trên đỉnh đầu có hai chiếc Thủy Tinh Long Giác xinh xắn. Đó chính là Ngao Thốn Tâm - Hà Thần của Tử Mẫu Hà do Bạch Cẩm sắc phong.
Ngao Thốn Tâm ngẩng đầu nhìn Kim Thiền Tử bằng ánh mắt thương hại. Gia hỏa đáng thương, có lẽ hắn vẫn chưa biết mình sắp đối mặt với điều gì.
Kim quang lướt qua không trung, Trần Đại Nha đứng cách Kim Thiền Tử không xa, kích động gọi: "Phụ hậu!"
Phụ hậu? Da mặt Kim Thiền Tử giần giật, lửa giận trong mắt càng thêm dữ dội. Hắn lập tức cảm ứng được thứ mình muốn tìm trên người Trần Đại Nha, bèn cất giọng trầm khàn nói: "Quả nhiên đạo quả của ta ở trên người ngươi."
"Đạo quả? Phụ hậu thích ăn hoa quả sao?"
Trần Đại Nha vui vẻ nói: "Ta cũng thích ăn hoa quả, ta sẽ lấy thật nhiều hoa quả cho phụ hậu ăn."