Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121: Thông Thiên Quyết Định Rời Khỏi Côn Luân Sơn

Chương 121: Thông Thiên quyết định rời khỏi Côn Luân Sơn

Bạch Cẩm đi ra khỏi Thái Thanh Cung, nhìn núi non Côn Luân sừng sững, trong lòng khó mà bình tĩnh được. Hắn đã nỗ lực lâu như vậy, kết quả vẫn là công dã tràng, quả nhiên có một số việc không phải cứ nỗ lực là có thể làm được!

Nếu sau này nhất định phải xé rách mặt đường ai nấy đi thì chi bằng hiện tại dưới tình huống vẫn còn hòa thuận thì cắt đứt tình bạn bè, cũng coi như là chia tay trong hòa bình!

Dưới chân Bạch Cẩm cưỡi mây bay đến Thượng Thanh Phong, giờ phút này đã đưa ra quyết định, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Bạch Cẩm dừng ở trên Thượng Thanh Phong, chắp tay hành lễ với Thượng Thanh Cung nói: “Đệ tử cầu kiến sư phụ!”

Một tiểu đạo đồng Linh Tú từ cửa nhỏ bên cạnh đi ra từ trong, chắp tay thi lễ nói: “Sư huynh, lão gia đã bế quan, lão gia nói việc Tiệt Giáo giao cho huynh và Đa Bảo sư huynh toàn quyền xử lý.”

Bạch Cẩm sửa sang lại đạo bào một chút, trịnh trọng quỳ xuống bái lạy nói: “Đệ tử, cầu kiến sư phụ!”

Trong lúc nhất thờ, tiểu đạo đồng có chút luống cuống chân tay, hiện tại nên làm gì bây giờ? Lão gia cũng chưa nói! Ta có cần quỳ xuống bái lạy lại với sư huynh luôn hay không đây?

Sau một lát, đại môn Thượng Thanh Cung chậm rãi mở ra, một giọng nói nghiêm nghị từ trong đó truyền ra: “Vào đi!”

Bạch Cẩm đứng dậy, vỗ tro bụi trên người mình, đi vào bên trong cung, đại môn đóng lại.

Trong lòng tiểu đạo đồng tức khắc thả lỏng.

Bạch Cẩm tiến vào bên trong Thượng Thanh Cung, quỳ lên bồ đoàn, cung kính bái nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ!”

“Đứng lên rồi nói!”

Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy rồi bước nhanh tới phía trước, đặt mông ngồi xuống bậc thang, than vãn: "Sư phụ, người có thể đến là tốt, phong bế cung môn rồi nhàn hạ ẩn nhẫn trong đó. Các đệ tử bên dưới đánh nhau suốt ngày, ta ngăn cản bọn hắn cũng mệt chết rồi. Người cũng không đi ra nói một câu."

Thông Thiên bình thản nói: "Ta không xuất hiện vẫn tốt hơn."

Bạch Cẩm nhìn lên trên, gương mặt cọ xát vào hai bậc thang, chờ mong nói: "Sư phụ, nếu không thì người xóa bỏ thân phận ngoại môn thủ đồ của ta đi! Đệ tử sẽ bế quan với người, bưng trà rót nước, xoa bóp đấm lưng cho người."

Thông Thiên giơ chân đá nhẹ Bạch Cẩm một cái rồi nở nụ cười, tức giận nói: "Ngươi đúng là tên gia hỏa bại hoại, mới bận bịu có mấy ngày đã không chịu nổi. Vi sư như ta còn phải chiếu cố cho các ngươi không biết bao nhiêu vạn năm."

Thân thể Bạch Cẩm lung la lung lay, tức giận nói: "Sư phụ, chính người nói là người nuôi thả chúng ta."

"Haha." Thông Thiên cười hai tiếng rồi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thở dài một hơi.

Đột nhiên Bạch Cẩm nói: "Sư phụ, nếu không thì chúng ta đi thôi!"

Thông Thiên sững sờ, cau mày nói: “Đi?” Sau đó lại vô thức nói: “Ta đã ở cùng hai vị sư bá của ngươi từ khi mới sinh ra, không biết đã sống bao nhiêu năm. Sao có thể vứt bỏ hai vị huynh trưởng của mà rời đi?"

Bạch Cẩm ngẩng đầu, dương dương đắc ý nói: "Sư phụ, người không hiểu được đâu! Khoảng cách sinh ra cái đẹp. Người nghĩ mà xem! Ba người đã sinh sống vô số năm và rất quen thuộc với sự tồn tại của đối phương cho nên khi nhìn thấy đối phương cũng sẽ thấy không thuận mắt."

Bạch Cẩm đưa hai tay ra trước mặt rồi giang sang hai bên, cười hắc hắc nói: "Nhưng mà một khi khoảng cách được kéo ra thì sẽ khác. Sau khi khoảng cách được kéo ra, lâu dài không nhìn thấy thì sẽ dễ nhớ tới đối phương, đây chính là khoảng cách sinh ra cái đẹp."

Tống Thiển trầm ngâm nói: "Có chút đạo lý!"

Sau lời nhắc nhở của Bạch Cẩm, Thông Thiên tức khắc động lòng, vừa nghĩ tới phải rời xa hai vị huynh trưởng rồi tự xây Thánh địa, từ nay về sau sẽ không có người cằn nhằn ở bên tai, muốn thu nhận bao nhiêu đệ tử thì thu nhận, sao trong lòng tựa như có chút kích động chứ?

Thông Thiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, thở dài nói: "Thôi được! Bạch Cẩm, ngươi đi thông báo cho toàn bộ đệ tử Tiệt Giáo, giữ bổn phận, ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi Côn Luân Sơn."

Sắc mặt Bạch Cẩm trùng xuống ngay lập tức, nói: “Sư phụ, những đệ tử khác còn dễ nói nhưng mà Đại sư huynh, Đại sư tỷ sẽ không nghe lời ta!” Hắn nói: “Sư phụ, ngươi vẫn nên đích thân ra mặt!"

“Cầm lấy đi!” Thông Thiên vung tay một cái, Thanh Bình Kiếm treo trên tường lập tức bay tới rồi lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm.

Ánh mắt Bạch Cẩm sáng lên, vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ, hưng phấn nói: "Đa tạ sư phụ ban thưởng bảo vật cho đệ tử! Sau này đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu hành, chắc chắn sẽ không bôi nhọ thanh danh của Thanh Bình Kiếm."

Thông Thiên trừng mắt, lập tức bị chọc giận mà bật cười: "Muốn Thanh Bình Kiếm của ta?"

Bạch Cẩm gật đầu liên tục, vẻ mặt chân thành nói: "Sư phụ, chẳng qua đệ tử cảm thấy Thanh Bình Kiếm rất có duyên với ta."

"Cút cho ta!" Thông Thiên phất tay áo, thân ảnh Bạch Cẩm biến mất trong nháy mắt.

A a! Cứu mạng! Tiếng kêu thê lương mà thảm thiết truyền ra từ bên ngoài, dư âm vờn quanh tai kéo dài càng ngày càng xa, một khỏa tinh minh hình xoắn ốc phi thăng lên bầu trời Côn Luân Sơn.

Bên trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên cười ha ha hai tiếng: "Thanh Bình, đi tìm hắn đi."

Thanh Bình Kiếm hơi chấn động một chút, trong nháy mắt phá không bay đi.

Không lâu sau đó, đại môn Thượng Thanh Cung mở ra một khe hở, một cái đầu như ổ gà chui vào từ bên ngoài, Bạch Cẩm kêu to hỏi: "Sư phụ, người có muốn thông báo trước một tiếng cho hai vị sư bá không?"

Thông Thiên ho khan một tiếng, cố nén ý cười nói: "Ngươi đi báo đi! Vi sư không chịu nổi cảnh tượng chia ly này."

"Tuân mệnh." Đại môn của cung điện đóng 'ầm' một cái.

Bình Luận (0)
Comment