Trên chủ vị trong cung điện, Thông Thiên bật cười tự nói: “Chỉ nói mấy câu với Bạch Cẩm mà tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Khoảng cách sinh ra cái đẹp cũng có chút đạo lý. "
Thông Thiên tùy ý vung tay lên, một đại lục thu nhỏ đã xuất hiện trước mặt hắn, một ngọn Sơn Phong nguy nga sừng sững ở trung tâm đại lục, không khác hồng hoang một chút nào.
Thông Thiên vô cùng hứng thú nhìn vào hư ảnh của đại lục, hắn nên chọn nơi đâu để đặt đạo tràng? Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Bất Chu Sơn rồi khẽ lắc đầu, nơi này dây dưa nhân quả, không tốt!
Ánh mắt hắn lại nhìn đến đầm lầy, sơn lâm rậm rạp phía Bắc. Tuy có sản vật phong phú nhưng không có tiên gia ý cảnh, không tốt!
Sau đó hắn lại dời mắt xuống bình nguyên phía Nam, đây chính là nơi sinh linh không ngừng sinh sôi nảy nở nhưng lại bất lợi cho việc trấn áp khí vận Tiệt Giáo.
Cuối cùng, Thông Thiên dời tầm mắt ra hải ngoại, đột nhiên con ngươi sáng bừng lên, trong biển có đảo, có thể bày bố đại trận.
...
Bên ngoài, Bạch Cẩm dùng pháp lực của bản thân khôi phục sạch sẽ lại, lúc này mới bay đến Ngọc Thanh Phong rồi đáp xuống đỉnh Ngọc Thanh.
Một âm thanh bất thiện đột nhiên vang lên: "Sư huynh, ngươi tới đây tố cáo sao?"
Bạch Cẩm nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Từ Hàng mặt mũi sưng vù đang chậm rãi đi ra từ trong rừng trúc bên cạnh, dung mạo tuấn mỹ cũng trở nên vặn vẹo.
Bạch Cầm cố nén ý cười nói: "Sư đệ, ngươi làm sao thế? Đi đường bị ngã à?"
Âm thanh Từ Hàng lập tức cao lên vài phần, tức giận nói: "Tại sao ta bị như vậy, ngài lại không biết sao? Đánh lén vào ban đêm, không nói đạo lí, đây chính là đạo tu hành của Tiệt Giáo các ngươi sao?"
Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: "Sư đệ, trong này có phải có hiểu lầm gì hay không? Ta lấy danh nghĩa Đại sư huynh ra cam đoan, nhất định không phải do đệ tử Tiệt Giáo chúng ta làm, đệ tử Tiệt Giáo ta đang phải đoàn tọa, sao có thể đánh lén? Sư đệ, có phải ngươi kết thù oán với ai trước khi bái sư hay không? Nói không chừng là kẻ thù của ngươi tìm tới cửa."
Từ Hàng tức thì nóng giận, lớn tiếng nói: "Tất cả đệ tử Tiệt Giáo các người đều là lũ chuột, chuyện xấu xa nhiều vô kể..."
Ngữ khí của Bạch Cẩm lạnh lẽo, nói: "Sư phụ, sư phụ, diệc sư diệc phụ, ngươi mắng ai?"
Vẻ mặt của Từ Hàng thay đổi, nội tâm đang tức giận lập tức trở nên lạnh lẽo khủng khiếp, hắn quay người đối diện với Thượng Thanh Phong, quỳ phịch một tiếng, nằm sấp trên mặt đất toàn thân run rẩy.
Bạch Cẩm phất tay áo lên, nhanh chân chạy về phía Thượng Thanh Phong, đi ngang qua trước mặt Từ Hàng, thậm chí Từ Hàng còn không dám ngẩng đầu lên, dũng khí đều bị hù dọa cho mất hết.
Trước khi Bạch Cẩm đi tới Ngọc Thanh Cung, hắn chắp tay hành lễ nói: "Đệ tử cầu kiến sư bá, kính xin sư bá cho gặp mặt."
Đại môn của Ngọc Thanh Cung 'kẽo kẹt' mở ra, Bạch Hạc đồng tử bước ra từ trong cung điện, chắp tay hành lễ nói: "Lão gia mời sư huynh vào!" Bạch Cẩm đứng dậy gật đầu thân thiện với Bạch Hạc đồng tử, chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi đi vào trong đại điện.
Bạch Cẩm vào bên trong đại điện, quỳ xuống một tấm bồ đoàn, dập đầu nói: "Đệ tử bái kiến sư bá."
Nguyên Thủy ngồi trên chủ vị gật đầu nói: "Đứng lên đi!"
“Đa tạ sư bá.” Bạch Cẩm ngồi trên bồ đoàn, dáng người thẳng tắp.
Nguyên Thủy cười ha ha nói: "Ngươi đã không tới một thời gian rồi."
Bạch Cẩm cung kính nói: "Thật ra gần đây trong núi có nhiều chuyện phiền toái… Đệ tử hai giáo xảy ra xích mích, ta làm sư huynh nên lúc nào cũng phải xử lý chu toàn."
Nguyên Thủy lắc đầu nói: "Ngươi có phần tâm này là được rồi. Có một số việc không thể cưỡng cầu được, cứ thuận theo tự nhiên thôi!"
Bạch Cẩm gật đầu, thành thành thật thật nói: "Đệ tử đã tới chỗ của Đại sư bá trước rồi, Đại sư bá cũng đã nói rất rõ điểm lợi điểm hại cho ta, nguyên do bên trong cũng đã được đệ tử hiểu rõ, đại đạo chi tranh không thể khoan nhượng.”
"Ngươi có thể hiểu được là tốt!"
Nguyên Thủy nhìn ra bên ngoài nói: "Ngươi khiến Từ Hàng sợ hãi không nhẹ."
Bạch Cẩm nghiêm mặt nói: "Lời nói của Từ Hàng sư đệ quả thật không thích hợp, 'ô ngôn uế ngữ' làm tổn hại tới danh phận đệ tử của sư bá, không phải là đệ tử cố ý làm khó hắn."
Nguyên Thủy khẽ nở nụ cười, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào về những sư đệ kia của sư phụ ngươi?"
“Sư bá, sư phụ và ta dự định rời khỏi Côn Luân Sơn.” Bạch Cẩm khẽ nói.
Sắc mặt Nguyên Thủy thay đổi, bỗng đứng lên, uy áp nặng nề tràn ngập khắp đại điện chỉ trong nháy mắt, phong vân cũng biến sắc trên bầu trời Côn Luân Sơn.
Bạch Cẩm vội vàng quỳ gối trên bồ đoàn, cúi xuống bái lạy.
Nguyên Thủy quay đầu nhìn về phía Thượng Thanh Phong, lẩm bẩm nói: "Thông Thiên, chuyện này là sao!"
Bạch Cẩm thành thật nói: "Sư phụ cho rằng, khoảng cách sinh ra cái đẹp và khi khoảng cách được kéo dãn ra, xung đột cũng ít đi."
Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng Nguyên Thủy. Lúc này hắn giống như đang xua đuổi sư đệ của mình, cất bước đi ra ngoài.
Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy cung kính đi theo phía sau.
Hai người bước ra khỏi đại điện, Từ Hàng đang quỳ ở ngoại môn liền ngẩng đầu mừng rỡ la lên: "Sư tôn!"
Nguyên Thủy nghiêm mặt nói: "Quỳ xuống!"
Nụ cười mừng rỡ trên mặt Từ Hàng đông cứng lại, sư phụ làm sao vậy?
Bạch Cẩm mỉm cười thân thiện với Từ Hàng.
Từ Hàng nhìn Bạch Cẩm đang mỉm cười sau lưng Nguyên Thủy, trong nội tâm gào thét một trận: "Đồ nịnh nọt đáng ghét! Sư phụ, người là Thánh Nhân, sao lại để hắn che mắt?"
Nguyên Thủy vung tay lên, một đạo thải quang xuất hiện lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm, hắn lạnh giọng nói: "Cầm lấy Tam Bảo Ngọc Như Ý của ta ngăn chặn tất cả những tranh đấu phía dưới, những kẻ không tuân lệnh đều nghiêm trị không tha."
Từ Hàng đang quỳ trợn tròn hai mắt, Tam Bảo Ngọc Như Ý? Đây là chứng đạo chi bảo của sư tôn, sao có thể giao cho một kẻ ngoại nhân như Bạch Cẩm?
Bạch Cẩm cung kính đáp: "Vâng!"
Bóng dáng to lớn cao ngạo của Nguyên Thủy biến mất không một tiếng động.
Cùng lúc đó, trong Thái Thanh Cung, bóng dáng Nguyên Thủy hiện lên ngẩng đầu nhìn thân hình già nua trên chủ vị, bùi ngùi nói: "Đại huynh, Thông Thiên định rời đi." Thái Thượng khẽ gật đầu, ung dung nói: "Ta cũng định rời đi."
Nguyên Thủy không khỏi tiến lên vài bước, thương cảm kêu lên: "Đại huynh!"
Thái Thượng cười ha hả nói: "Sau lần luận đạo kia, trong lòng ngươi cũng nên có chuẩn bị, đạo khác biệt sẽ có mưu cầu khác nhau!"