"Nếu phải đi thì cũng nên là ta đi. Còn bây giờ là sao vậy? Giống như ta đang bức ép đại huynh với tam đệ rời đi." Nguyên Thủy kìm nén sự phẫn nộ nói.
Thái Thượng đi xuống từ thượng vị, cười nói: "Đi, ta mời ngươi uống trà."
"Bây giờ ta không có tâm trạng uống trà!"
"Đó là vì ngươi không đủ sự điềm tĩnh. Nếu ngươi bình tĩnh lại sẽ thấy thay vì đợi đến sau này mới vạch mặt thì hiện tại là thời điểm tốt nhất để rời đi."
Nguyên Thủy thở dài một hơi rồi đi theo Thái Thượng ra sau đại sảnh.
Trên đỉnh Ngọc Thanh Phong, Bạch Cẩm cung kính cúi đầu trước Tam Bảo Ngọc Như Ý, hắn duỗi tay tiếp nhận Tam Bảo Ngọc Như Ý rồi cười ha hả nói: "Từ Hàng sư đệ, ngươi quỳ xuống trước đi. Sư phụ của ta có khí độ Thánh Nhân, sẽ không làm khó ngươi."
Từ Hàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Lần này ta không có gì để nói, ta đồng ý chịu phạt nhưng ta cũng muốn nhắc nhở Bạch Cẩm sư huynh một câu, hồng hoang dùng thực lực để đánh giá, thắng bại ngày sau còn chưa biết."
Bạch Cẩm không quan tâm, nói: "Được! Ta chờ một ngày sư đệ sẽ vượt qua ta."
Hắn âm thầm nói trong lòng, tư chất chênh lệch thì sao? Chỉ cần ta ôm đùi sư phụ, hai sư bá và Nữ Oa nương nương thì ta còn sợ tiểu muội muội Quan Âm của ngươi sao? Đến lúc đó ta sẽ xúi giục Đường Tam Tạng, ngươi có tin hay không?
"Sư đệ cứ quỳ đi, vi huynh còn có nhiệm vụ, cáo từ trước."
Bạch Cẩm bay lên không trung rồi bay xuống phía dưới, thân ảnh xuyên thẳng qua giữa tầng mây.
Trong một sơn cốc vây bên ngoài Côn Luân Sơn bị bao phủ bởi một trận pháp cường đại, một không gian tự hình thành trong trận pháp, bên trong vang lên những âm thanh chết chóc. Từng thân ảnh cường đại và từng nhóm Tiên Thần đang chém giết lẫn nhau.
Ở trên trời cao có Vô Đương thánh mẫu liên thủ với Đa Bảo đạo quân nắm giữ Tiên Thiên Linh Bảo, toàn lực chém giết Nhiên Đăng, mặc dù rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không phải không có chút sức vùng vẫy nào.
Kim Linh thánh mẫu và Quảng Thành Tử chiến đấu trong những đám mây trắng, tiên quang của Thượng Thanh va chạm với tiên quang của Ngọc Thanh khiến cho không gian xung quanh bị bóp méo, đủ loại tiên pháp phá tan mọi thứ.
Trường Nhĩ Định Quan Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên đều mang theo đệ tử của Tiệt Giáo đến để chiến đấu với Kim Tiên của Xiển Giáo, đại chiến đang diễn ra gay cấn, âm thanh chết chóc vang động trời.
Bạch Cẩm vừa bước vào trong không gian này đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, gần như toàn bộ không gian trong trận pháp đều sụp đổ vì cuộc chiến.
Bạch Cẩm nhíu mày, hét lớn: "Dừng tay lại cho ta!"
Tiếng hét như lôi đình vang vọng trong thiên địa nhưng hơn mười mấy chiến trường không hề có dấu hiệu dừng lại, tất cả vẫn tiếp tục chém giết lẫn nhau.
Đa Bảo quay đầu lại liếc mắt nhìn, quát: "Bạch Cẩm, ngươi còn chờ cái gì? Ra tay nhanh lên."
Bạch Cẩm im lặng, quả nhiên tất cả đều đã đánh tới đỏ mắt!
Ầm! Một thanh gậy dài màu đen ánh kim hiện lên, bay tới chỗ Đa Bảo, đánh bay hắn trong nháy mắt. Trên mặt Nhiên Đăng nở nụ cười, tiện vung tay lên, một ngọn lửa bay về phía Vô Đương thánh mẫu.
Sắc mặt của Vô Đương thánh mẫu thay đổi, Linh Cữu Đăng Hỏa, trước đây nàng đã từng trúng loại hỏa diễm gây sát thương này, có thể đốt cháy thần hồn, vô cùng đáng sợ, một khi bị nó bám vào thì khó mà loại trừ, lúc này vội vàng thối lui về sau.
Một bóng người vụt qua, Bạch Cẩm lập tức đứng chắn trước mặt Vô Đương thánh mẫu, dang hai tay ngăn Linh Cữu Đăng Hỏa lại.
Sắc mặt Vô Đương thánh mẫu thay đổi, vội vàng hét lên: "Sư đệ, mau tránh ra."
Bạch Cẩm quay đầu lại cười nhẹ nói: "Sư tỷ, bây giờ để ta bảo vệ ngươi."
Trong lòng Vô Đương thánh mẫu như có một dòng nước ấm chảy qua, khó diễn tả bằng lời, bóng người đang lùi về phía sau đột nhiên dừng lại, nháy mắt bay ra, nắm lấy vai Bạch Cẩm kéo hắn về phía sau, không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ. Dù cho liều mạng hay bị thương nặng cũng phải bảo vệ chu toàn cho sư đệ. Nàng nắm chặt vòng Cửu Long trong tay.
"Ta đánh!" Một âm thanh vang lên bên tai, một tia tam sắc quang mang lóe lên, ngọn lửa xanh lục lập tức biến mất.
Đột nhiên cơ thể của Vô Đương thánh mẫu trở nên cứng nhắc, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm giơ Tam Bảo Ngọc Như Ý trong tay lên, đắc ý cười nói: "Sư tỷ, ta có cái này, không ngờ tới đúng không!"