Trên đế ỷ, Khuê Cương trong hắc bào mơ hồ ôm ấp nỗi chờ mong. Đánh đi, mau đánh đi!
Ha ha, tên phật dỏm Vô Thiên này không biết quan hệ giữa Câu Trần Đại Đế và Ma Tổ đại nhân. Khi Câu Trần Đại Đế vẫn còn ở tam giới, Ma Tổ đại nhân đã vô cùng yêu mến hắn, trong Thiên Ma kiếp còn thẳng thừng nói mình không được ra tay. Bây giờ Câu Trần Đại Đế vừa mới đến Ma Giới, Ma Tổ đại nhân lập tức hạ lệnh tìm kiếm, còn yêu cầu đối xử lễ độ. Đây là ân sủng cỡ nào chứ? Đây là quan hệ sâu sắc nhường nào chứ? Không phải con riêng thì là cái gì?
Vô Thiên Phật Tổ vừa động thủ, bản tọa lập tức ra tay trợ giúp Câu Trần Đại Đế. Sau đó Vô Thiên Phật Tổ xong đời. Từ nay về sau, ở Ma Giới, bản tọa chính là tồn tại dưới hai ma, trên vạn Ma tộc.
Vô Thiên Phật Tổ cúi đầu, trịnh trọng chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Đệ tử Khẩn Na La bái kiến sư phụ, tạ ơn sư phụ đã cứu mạng A Tu."
Khuê Cương Pháp Tổ sửng sốt, trong lòng lập tức nổi giận! Vô Thiên chết tiệt chẳng những không ra tay với Câu Trần Đại Đế, mà còn hạ mình kết thân nịnh nọt. Đúng là mặt dày mày dạn, mất mặt Ma Vương! Chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ như vậy!
Thiên Ma Vương Khuê Cương vội vàng đứng dậy khỏi long ỷ, vội vàng chắp tay, khom lưng nói: "Thiên Ma Vương Khuê Cương bái kiến giáo chủ Ma Giáo!"
Bạch Cẩm lập tức trợn tròn mắt sững sờ. Hiện tại là tình huống gì? Khẩn Na La thi lễ với mình còn dễ hiểu, dù sao A Tu cũng là đệ tử của mình, Khẩn Na La cũng được xem là nửa đệ tử của mình.
Nhưng tên Thiên Ma Vương này nổi điên gì thế? Lẽ nào hắn thật sự công nhận giáo chủ Ma Giáo mình đây? Hay là hắn muốn che mắt mình, sau đó ra tay đánh lén mình?
Trong lúc nhất thời Bạch Cẩm không rõ Khuê Cương bị làm sao, đành âm thầm nâng cao cảnh giác.
Các Ma Tôn khác đều sững sờ, nghiêng đầu nhìn hai vị Ma Vương chí cao đang khom lưng bái lạy ở trên trời, sau đó lại cứng đờ quay đầu nhìn Câu Trần Đại Đế trên loan giá, ôm tâm trạng khó tin. Đế Quân của tam giới có thân phận cao như vậy sao? Cho dù đã đến Ma Giới, ngay cả Ma Vương cũng phải hành lễ? Âm mưu quỷ kế đã nói đâu? Trấn áp Đại Đế đã nói đâu? Rốt cuộc hiện tại là tình huống gì?
Huyễn Đào Ma Tôn dâng trào nhiệt huyết kích động, lập tức hét lên đầy hưng phấn: "Giáo chủ Ma Giáo, ma pháp ngút trời, đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại."
Các Ma Tôn khác cũng bất giác hô theo: "Giáo chủ Ma Giáo, uy áp thiên địa, ma pháp vô biên, búng tay đoạn thiên."
"Tinh thần tan biến, thiên địa sụp đổ, chỉ có giáo chủ vĩnh hằng."
...
Trong Ma Giáo, Huyễn Đào Đại trưởng lão từng hạ lệnh, hàng ngày toàn bộ đệ tử Ma Giáo nhất định phải ca ngợi giáo chủ vĩ đại, những lời tâng bốc này cũng do Đại trưởng lão đích thân đặt ra. Tất cả đệ tử Ma Giáo đều đã quen như một chuyện hiển nhiên. Bây giờ có Huyễn Đào Ma Tôn dẫn đầu, các Ma Tôn khác đều hô theo. Ngay cả đám tán tu kia cũng hô theo vài câu.
"Đủ rồi!" Giọng nói bất đắc dĩ của Bạch Cẩm vang vọng trong thiên địa, tiếng hô của gần vạn Ma Tôn cũng bị lấn át.
Tất cả Ma Tôn lập tức im lặng phục tùng. Vốn dĩ trong Ma Giáo, Huyễn Đào Ma Tôn cứ như tẩy não, tâng bốc Bạch Cẩm là ma đệ nhất thiên hạ, mạnh nhất vạn cổ, gian ác bá đạo nhất trần đời. Hiện giờ hai vị Ma Vương đại nhân đều cúi đầu rồi, bọn hắn càng thêm tin tưởng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Huyễn Đào Đại trưởng lão nói chuẩn không cần chỉnh, giáo chủ đại nhân còn mạnh hơn những gì hắn nói.
Tuy giáo chủ là Câu Trần Đại Đế của tam giới, nhưng chưa chắc đã có vấn đề gì! Không thấy hai vị Ma Vương đại nhân cung kính cỡ nào sao? Cho dù cuối cùng Ma Vương vẫn muốn ra tay với giáo chủ, thì cũng liên quan gì đến chúng ta? Pháp không trách chúng.
Rèm che kéo sang hai bên, để lộ thân ảnh bên trong. Bạch Cẩm ngồi trên ghế với sắc mặt lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng run cầm cập. Tuy nhiên, trong mắt chúng Ma Tôn lại là lạnh lùng vô tình, khá khen thay một vị giáo chủ tuyệt thế.
Bạch Cẩm đứng dậy, cúi đầu nhìn Huyễn Đào Ma Tôn đang quỳ bên ngoài, trong lòng bi phẫn! Thuộc hạ hại ta!
Huyễn Đào Ma Tôn càng thêm cung kính, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, trái tim bé bỏng đập thình thịch. Giáo chủ nhìn mình, giáo chủ đại nhân nhìn mình.
Bạch Cẩm đứng dậy đi ra ngoài, giơ tay nói: "Đứng lên đi!"
Trong Hắc Ám Huyễn Hải, tinh thần chi lực mỏng manh dâng trào, hình thành một cỗ lực lượng mênh mông. Hơn vạn Ma Tôn bất giác đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kích động. Đây là sức mạnh lớn lao của giáo chủ sao? Ngay cả Hắc Ám Huyễn Hải chi lực cũng có thể dẫn động, không hổ là Câu Trần Đại Đế! Không hổ là giáo chủ Ma Giáo ta!
Vô Thiên Phật Tổ và Thiên Ma Vương cũng đứng lên.
Vô Thiên Phật Tổ khẽ mỉm cười: "Đế Quân, Ma Tổ đại nhân đang chờ ngài, mời ngài đi cùng ta một chuyến!"
Khuê Cương Pháp Tổ cũng vội vàng chìa tay, cười ha hả nói: "Giáo chủ, để ta dẫn đường cho ngài."
Trong mây đen cuồn cuộn, vô số thiên ma đều ngây người. Pháp Tổ cười sao? Lại còn cười vui vẻ như vậy.
Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: "Được!" Hắn chỉ có thể ôm trái tim lạnh lẽo, đi về phía Vô Thiên Phật Tổ, cõi lòng thê lương. Bạch Cẩm ta tung hoành hồng hoang vô địch, vậy mà sắp vẫn lạc trong Ma Giới. Đã bảo là thêm công đức, gặp nạn đều bình an cơ mà? Đã bảo là thêm công đức, thiên địa che chở cơ mà? Giả, tất cả đều là giả.
Bạch Cẩm đi vài bước thì đột nhiên dừng lại, ngoảnh đầu nhìn hơn vạn Ma Tôn đứng bên dưới. Thật sự là hắn nghĩ mãi vẫn không rõ rốt cuộc là tại sao Huyễn Đào Ma Tôn lại làm được? Sao có thể lôi kéo được một phe phái lớn như thế trong một thời gian ngắn?
Hơn vạn Ma Tôn cũng ngước mắt nhìn Bạch Cẩm. Giáo chủ đại nhân, Ma Tổ đại nhân có thể che chở cho chúng ta không?
Bạch Cẩm nhìn Huyễn Đào Ma Tôn, yếu ớt nói: "Huyễn Đào, đa tạ ngươi."
Huyễn Đào Ma Tôn kích động đáp: "Có thể ra sức vì giáo chủ là niềm vinh hạnh của thuộc hạ."
Bạch Cẩm xoay người đi lên trên. Thân ảnh Vô Thiên Phật Tổ và Khuê Cương Pháp Tổ chợt lóe lên rồi xuất hiện sau lưng Bạch Cẩm. Thời không vặn vẹo, ba người biến mất không còn tăm hơi.