Xi Vưu cười ha hả: "Vị kia bắt đầu nhận thua rồi, bây giờ nàng đã biết ai mới là nữ thần đứng đầu tam giới! Nhưng mà muộn rồi. Nương nương, sau này chúng ta phải dạy cho nàng một bài học."
Bình Tâm nương nương lạnh lùng quát: "Ngươi im miệng cho ta!"
Xi Vưu lập tức ngậm chặt miệng, không nói một lời.
Bình Tâm nương nương lại mỉm cười nói: "Bạch Cẩm, ngươi đưa ta coi Hắc Ám Huyễn Hải xem nào."
"Vâng!" Bạch Cẩm chuyển màn hình video, toàn cảnh Huyễn Hải đều lọt vào trong video.
Một lát sau, Bạch Cẩm hỏi với vẻ chờ mong: "Nương nương, đệ tử phải khôi phục lại Huyễn Hải này như ban đầu bằng cách nào? Phải thi triển Luân Hồi chi pháp như thế nào?
Bình Tâm nương nương trầm ngâm, trong lòng bùng lên lửa giận. Nữ Oa ngươi được lắm, chuyện bản thân không giải quyết được lại đẩy sang cho ta. Tinh Vực thì liên quan gì đến Luân Hồi đạo?
Bây giờ quả bóng này đã đá đến trước mặt mình, nếu mình nói không thể giải quyết và thẳng thừng từ chối, liệu có khiến Bạch Cẩm cho rằng mình không muốn giúp hắn? Có lẽ đây chính là mục đích của Nữ Oa.
Bình Tâm nương nương nhìn ánh mắt đong đầy khát khao mong đợi của Bạch Cẩm, khẽ nở nụ cười: "Bạch Cẩm, Nữ Oa là Tạo Hóa Chi Chủ, sao có thể hiểu được chỗ kỳ diệu của luân hồi?
Nếu dùng Luân Hồi đạo cải tạo Tinh Vực không phải là không được, nhưng tu vi của ngươi quá thấp, không thể thi triển."
"Ơ!" Bạch Cẩm bất giác bật thốt, lập tức nhăn mặt lẩm bẩm: "Phải làm sao mới được?"
"Ngươi đã tìm được ta thì ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng."
Bạch Cẩm vội vàng mừng rỡ nói: "Xin nương nương chỉ điểm."
"Ngươi nói Tinh Vực này bị một chưởng của Đạo Tổ phá vỡ?"
"Ma Tổ nói như thế."
"Thế thì đơn giản."
Bình Tâm nương nương cười khẽ: "Nếu là Đạo Tổ phá vỡ thì ngươi nên đi tìm Tam Thanh Thánh Nhân. Lúc Đạo Tổ còn chưa thành thánh, Tam Thanh đã là đệ tử của Đạo Tổ, đi theo Đạo Tổ tu hành.
Bọn hắn nhận được chân truyền từ Đạo Tổ. Nếu có ai có thể dễ dàng khôi phục Tinh Vực hủy diệt này, vậy thì chắc chắn là Tam Thanh Thánh Nhân."
Bạch Cẩm sửng sốt, sao lại vòng về rồi? Hắn vội vàng lên tiếng: "Nương nương, đệ tử đã cầu kiến sư phụ và sư bá, bọn hắn cũng không có cách nào."
Phong Bá cười ha hả: "Đế Quân, lời nương nương nói tuyệt đối không sai. Nương nương đã nói Tam Thanh Thánh Nhân có cách khôi phục Tinh Vực một cách dễ dàng, vậy thì chắc chắn có cách."
Vũ Sư cũng tiếp lời: "Tam Thanh Thánh Nhân không nói cho Đế Quân, đoán chừng bọn hắn có suy tính riêng."
Diêm La Vương cũng không nhịn được cất lời: "Cũng có thể là Đế Quân không đưa ra lợi ích."
Tần Nghiễm Vương cũng nói: "Lợi ích gì chứ? Đó là phí trà nước, bây giờ lá trà đắt lắm."
Bình Tâm nương nương khẽ mỉm cười: "Bạch Cẩm, ta đã chỉ cho ngươi con đường sáng rồi. Ta tin rằng với năng lực của ngươi, giải quyết một Huyễn Hải nhỏ bé không có gì khó. Mau đi đi! Ta ở Địa Phủ chờ ngươi trở về."
"Nương nương!"
Cuộc gọi video nhóm tối sầm, lập tức ngắt kết nối.
Trong Huyễn Hải, Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trong Huyết Liên, lẩm bẩm nói: "Không phải là bọn hắn không có cách giải quyết chứ?"
Thật sự là mình đã quá quen với loại chuyện đùn đẩy lẫn nhau này. Đây là một trong những kỹ năng thiết yếu khi lăn lộn chốn quan trường, trên Thiên Đình mình từng lĩnh giáo không ít, nhưng không ngờ Thánh Nhân cũng biết, lại còn dùng rất thuần thục.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Huyễn Hải mênh mông vô bờ, cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng. Toang rồi, mấy vị sư bá sư thúc đều không có cách nào giải quyết, thì sao mình có thể làm được? Lẽ nào Ma Tổ đang mượn cớ để đối phó với mình? Há chẳng phải là chặng đường phía trước của mình vô cùng tăm tối sao?
Bạch Cẩm ôm tâm trạng vừa thấp thỏm vừa rối rắm tiếp tục tìm kiếm trong Huyễn Hải một vòng, cuối cùng cực kỳ tuyệt vọng, phá không bay lên.
...
Ở rìa Huyễn Hải, mấy nghìn Ma Tôn dựng tấm chắn vững chắc, phong tỏa ranh giới Hãn Hải, hình thành một con đê kiên cố. Hàng nghìn hàng vạn ma thú nằm rạp trên đó, trải dài vô tận, mênh mông bát ngát.
Một thân ảnh mặc thanh bào từ trong Huyễn Hải bay ra, lơ lửng ở ranh giới Hãn Hải, ngạo nghễ đứng chắp hai tay sau lưng.
Tất cả tán tu thuộc Ma tộc trong Huyễn Hải đều vội vàng bái lạy, đồng thanh cung kính hô: "Bái kiến giáo chủ!"
"Tất cả lui đi!" Bạch Cẩm khẽ liếc mắt, giọng nói hùng hậu vang vọng khắp thiên địa.
Tất cả tán tu cuống quít đứng dậy, cấp tốc bỏ chạy ra đằng xa. Người sống trong Ma Giới đều tránh điềm xấu tìm điềm lành, Ma tộc rất giỏi chạy trốn.
Mấy nghìn Ma Tôn trong Ma Giáo cũng thu tay, bay xuống đằng sau liễn giá, cung kính đứng đó.
Mãi lâu sau, con đê ven bờ vẫn chưa tan biến, tựa như có thật.
"Các ngươi theo liễn giá của bản tọa trở về tổng đàn Ma Giáo, không được tự ý rời đi."
Huyễn Đào Ma Tôn lập tức khom người, cung kính đáp lời: "Giáo chủ, nên xử lý ba vị Ma Thánh bị ngài trấn áp như thế nào?"
"Mang về Hắc Ma Sơn giam lại, đừng cởi xích cho bọn hắn."
"Tuân pháp chỉ!"
Huyễn Đào Ma Tôn từ trên liễn giá bay xuống, vung quạt hét lên: "Giáo chủ ra pháp chỉ, giáo chúng trở về!"
"Vâng!"
Toàn bộ đệ tử Ma Giáo đều cung kính đáp lời. Liễn giá chuyển hướng, nhanh chóng đi về phía xa, biến mất trong một làn sóng không gian. Chúng ma Ma Giáo cũng theo sát phía sau.
Bạch Cẩm nhẹ nhàng đáp xuống bở biển, đi dọc theo bờ biển tiến về phía trước. Sau khi đi được một đoạn, hắn bỗng ngoái đầu, nhíu mày hỏi: "Sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Huyễn Đào Ma Tôn khẽ chớp cặp mắt đào hoa, nũng nịu lên tiếng: "Giáo chủ, thân phận ngài tôn quý, sao có thể để ngài ở đây một mình? Thuộc hạ ở lại hầu hạ ngài."
"Phù!" Bạch Cẩm thở dài, lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không quen cách nói chuyện của đối phương, nhưng có chân chạy vặt cũng tốt. Hắn nói: "E là lần này phải ở lại đây rất lâu, ngươi đi xây một tòa phủ đệ đi."
Huyễn Đào Ma Tôn vui mừng đáp: "Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ xây một tòa phủ đệ khiến giáo chủ hài lòng." sau đó hí hửng bay về phía xa.
Bạch Cẩm nán lại bên bờ biển nửa năm, con đê đã tan biến, xung quanh lại có thêm rất nhiều Ma tộc đến chấm công.
Bạch Cẩm quyết định không đi nữa. Trước hết, chưa nói đến chuyện có thể khôi phục Tinh Vực như cũ hay không, nhưng ít nhất phải bày tỏ thái độ! Từ hôm nay trở đi, mình sẽ ăn ở đây, ở nơi này. Cho dù sau này không thể khôi phục Tinh Vực như cũ, Ma Tổ cũng không tiện trách cứ mình!