Trên bờ biển mờ mịt sương mù, từng tia ma khí hội tụ, Bạch Cẩm ngồi trên một tảng sơn thạch, lẩm bẩm một mình: "Haiz, khi nào cuộc sống kiểu này mới kết thúc đây!"
Bao giờ Ma kiếp mới bắt đầu! Chưa bao giờ Bạch Cẩm nhớ vị Đại sư huynh tuổi trẻ tài cao kia như bây giờ. Đa Bảo Đại sư huynh, ta rất nhớ ngươi!
Đột nhiên có tiếng chém giết từ đằng xa vọng tới. Bạch Cẩm đã quen với chuyện này, ban đầu hắn còn định xen vào, nhưng về sau dứt khoát từ bỏ luôn. Bất kể là đuổi giết hay bị giết đều không phải là ma tốt. Trong nội tâm Ma tộc có sự điên cuồng tiềm tàng, chém giết ở đây là chuyện thường ngày.
"Nhân Cao bảo hộ ta, Đinh Sửu bảo vệ ta. Nhân Hòa độ ta, Đinh Dậu bảo toàn. Nhân Xán quản hồn, Đinh Tỵ dưỡng thần. Thái Âm hoa cái, địa hộ thiên môn. Ngô hành vũ bộ, Huyền Nữ Chân Nhân. Minh đường ngọa tọa, ẩn phục tàng thân. Mau mau nghe lệnh!" Tiếng hét lớn từ đằng xa truyền tới.
Bạch Cẩm thoáng ngẩn ngơ, tinh thần bỗng chấn động, đột nhiên quay đầu nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ kích động. Đây là thần thông Lục Đinh Hộ Thân Chú của Đạo Giáo, lẽ nào ở đây còn có đệ tử Đạo Giáo?
Thân ảnh chợt lóe lên, nháy mắt đã biến mất trên sơn thạch.
Ở một nơi quái thạch lởm chởm, ba tên ma đầu đang bao vây một lão đạo sĩ.
Lão đạo một tay cầm Tiên Kiếm, một tay nắm sấm sét, hư ảnh Lục Đinh Thần Tướng bảo vệ quanh người.
Trong đại chiến cát bay đá chạy, tiếng hét quái dị vang lên không ngừng, sơn thạch xung quanh ầm ầm vỡ nát trong dư ba đại chiến.
"Khặc khặc, ngươi chạy không thoát đâu."
"Ngon quá, mau đưa tim gan của ngươi cho ta."
Ầm! Ba tên ma đầu đồng loạt ra tay, đánh tan hư ảnh Lục Đinh Thần Tướng. Lão đạo lập tức bay ra ngoài, đập bộp vào một tảng sơn thạch. Phụt! Hắn phun máu tươi.
Một cái đầu lâu, một bàn ma thủ đen đúa và một cột ma trụ đen xì hung hãn đuổi giết lão đạo.
Ánh mắt lão đạo lộ vẻ tuyệt vọng.
Một khắc sau, một đạo thanh quang hiện ra. Đầu lâu, ma thủ đen đúa và ma trụ đen xì đến thế nào thì về thế đó.
Ầm! Á! Ặc!
Ba tên ma đầu lập tức bay ngược trở lại trong tiếng kêu gào thảm thiết, ngã lăn ra đất trông vô cùng thê thảm. Ở ven bờ loạn thạch lởm chởm vạch ra ba khe rãnh, ma huyết ngấm vào lòng đất.
Bạch Cẩm mặc thanh y đứng phía trước lão đạo, lạnh lùng quát: "Cút!"
Ba ma đầu nằm dưới đất cuống quít đứng dậy, không dám hó hé thêm một câu, hóa thành ba luồng ma khí tháo chạy về đằng xa.
Lão đạo giãy giụa đứng dậy, vừa che ngực vừa ho sặc sụa liên tục, sau đó mừng rỡ nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối!"
Bạch Cẩm quay lại nhìn hắn, lòng thầm kích động! Đồng hương gặp đồng hương, suýt thì trào nước mắt. Rốt cuộc mình lại được trông thấy bộ trang phục thân quen này.
"Ngươi là đạo sĩ hả?"
"Lão đạo Ngọc Lâu bái kiến tiền bối."
Bạch Cẩm bước tới vỗ vai lão đạo, cười ha hả nói: "Đạo sĩ thì tốt, đạo sĩ thì tốt! Không giấu gì ngươi, ta cũng là đệ tử Đạo môn, nhìn ngươi ta thấy thật thân thiết! Thật sự thân thiết!"
Lão đạo nở nụ cười, cũng nói: "Thân ở Ma Giới, đạo hữu khó cầu! Khụ khụ!" Hắn che miệng, lại ho sặc sụa vài tiếng.
Bạch Cẩm vội vàng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao, vừa nãy ta bị thương, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi." Trường kiếm trong tay Ngọc Lâu lão đạo biến thành một cây gậy gỗ, hắn chống gậy xuống đất để chống đỡ thân mình.
"Ta có một tòa phủ đệ ở gần đây, ngươi đến chỗ ta tĩnh dưỡng, chữa khỏi vết thương trước đã rồi tính tiếp."
"Đa tạ đạo hữu." Lão đạo tỏ lòng cảm kích.
Bạch Cẩm lập tức cưỡi mây đạp gió, đưa Ngọc Lâu lão đạo sĩ bay về phủ đệ.
Tường vân đáp xuống trước một tòa cung điện nguy nga, hai nhóm ma đầu cấp bậc Thái Ất canh gác ngoài cổng. Bộp! Thấy Bạch Cẩm đến, tất cả đều quỳ một chân trên đất.
Bạch Cẩm giơ tay, hai nhóm hộ vệ lẳng lặng đứng dậy, oai phong đứng bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ngọc Lâu lão đạo nhìn xung quanh, dáng vẻ thấp thỏm bất an: "Thân phận của ngài chắc chắn không tầm thường."
"Haiz, không nhắc đến cũng được!"
Huyễn Đào Ma Tôn lập tức từ trong thần điện bước nhanh ra, vừa cười tủm tỉm vừa yêu kiều nói: "Giáo chủ, ngài về rồi. Thiếp thân đã nấu một bát canh Địa Long Thú đại bổ cho ngài."
Huyễn Đào Ma Tôn chạy ra cổng, vừa liếc mắt đã trông thấy một lão đạo sĩ đứng bên cạnh Bạch Cẩm. Nàng liếc một cái rồi thu lại thần sắc quyến rũ, toát ra khí chất ngạo nghễ hỏi: "Giáo chủ, hắn là ai?"
"Vị này là Ngọc Lâu đạo trưởng, vừa mới bị thương. Ngươi bưng bát canh Địa Long Thú đại bổ cho hắn bồi bổ."
Huyễn Đào Ma Tôn giậm chân bình bịch, dẩu môi, cực kỳ không cam lòng nói: "Giáo chủ, bát canh này do thiếp thân đích thân nấu cho ngài đó."
"Còn không đi mau!" Bạch Cẩm nhíu mày.
"Vâng." Huyễn Đào Ma Tôn trừng Ngọc Lâu lão đạo, không cam lòng đáp thấp giọng đáp một tiếng, sau đó xoay người đi vào trong.
...
Giọng Bạch Cẩm tràn đầy bất đắc dĩ: "Khiến đạo hữu chê cười rồi."
Ngọc Lâu lão đạo lắc đầu: "Đạo hữu có thuộc hạ trung thành như vậy, thật là khiến người ta hâm mộ! Sao lại nói là chê cười."
Chốc lát sau, Bạch Cẩm dẫn Ngọc Lâu lão đạo đến trước một tòa thiên điện.
Bạch Cẩm dừng bước nói: "Ngươi điều tức trước đi, khi nào thương thế lành thì lại đến gặp ta. Ta có một số việc muốn thỉnh giáo."
Ngọc Lâu lão đạo lập tức chắp tay thi lễ, thành khẩn đáp: "Đạo hữu cứu mạng ta, lão hủ vô cùng cảm kích. Tuy bản lĩnh kém cỏi, nhưng nếu như có thể giúp đỡ thì ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu rồi rời đi.