Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 1235 - Chương 1235: Làm Tốt Chuyện Của Mình Đi

Chương 1235: Làm tốt chuyện của mình đi

Lão đạo gật đầu mỉm cười, trong lòng không còn gì để nói. Thì ra ngươi dựa theo suy nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, ta còn tưởng ngươi thật sự biết cách ngưng tụ đại thế nhờ vào thiên địa. Haiz, tại mình diễn kịch quá giỏi, hắn hoàn toàn không đoán được mình là ai. Ngốc như vậy đúng là giống Thông Thiên như đúc.

Bạch Cẩm cũng mặt mày tươi cười. Cái gì mà đoàn kết hợp tác, cái gì mà lực lượng mạnh nhất của Ma Giới, rõ ràng là sư gia ngươi vừa mới bịa ra. Nhưng sư gia nói có thể thì nhất định có thể làm được. Mình diễn kịch quá giỏi, xứng đáng nhận được một chiếc cúp tượng vàng, sư gia không hề phát hiện ra mình đã biết hắn là sư gia.

Ngọc Lâu lão đạo đứng dậy, cười ha hả nói: "Đạo hữu phải chuẩn bị cho Ma Đạo đại hội đệ nhất thiên hạ, chắc chắn sau này sẽ vô cùng bận rộn. Bần đạo không ở lại thêm nữa, định rời đi luôn, bây giờ xin cáo từ đạo hữu."

Bạch Cẩm sửng sốt, sư gia phải đi? Hắn vội vàng đứng dậy, cuống quít gọi: "Đạo hữu dừng bước."

Ngọc Lâu lão đạo cười sang sảng: "Đạo hữu đừng níu giữ, ngày khác gặp lại trên giang hồ. Tuy lão đạo rời đi, nhưng lão đạo vẫn có thể chứng kiến khoảnh khắc giáo chủ nổi tiếng khắp Ma Giới."

Bạch Cẩm lập tức nhăn mặt: "Đạo hữu, ta không biết sắc phong Tinh Ma như thế nào! Xin đạo hữu ở lại giúp ta."

"Phương pháp sắc phong Tinh Ma rất đơn giản. Theo ta suy đoán thì chỉ cần luyện tinh hạch Thái Cổ Tinh Thần, dùng Đại Đạo Trấn Phù để luyện chế Tự Mẫu Phù. Mẫu Phù nhập tinh, Tử Phù nhập ma là có thể trở thành Tinh Ma.

Đối với đạo hữu mà nói, tìm tinh hạch của Thái Cổ Tinh Thần là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bản lĩnh của lão đạo thấp kém, thật sự là ta không giúp được đạo hữu những chuyện tiếp theo." Ngọc Lâu lão đạo trưng ra vẻ mặt chân thành.

Bạch Cẩm lập tức bước nhanh tới, kéo ống tay áo của Ngọc Lâu lão đạo, thái độ vô cùng thành khẩn: "Đạo hữu, nhà có lão nhân như có bảo vật. Trí tuệ và lý trí sáng suốt của ngài chính là sự hỗ trợ lớn nhất đối với ta.

Mong đạo hữu nhất định phải ở lại giúp ta. Nếu ngài không giúp ta, lòng ta chênh vênh lắm! Lòng bất ổn thì hành vi chắc chắn sẽ thất thố, nếu xảy ra sai sót thì ta chết chắc."

Lão đạo cười khẽ: "Đạo hữu, ngươi còn lớn tuổi hơn ta. Trước mặt ngươi, ta không dám xưng là lão nhân."

"Nhưng tuổi tâm lý của ngươi già rồi! Mái tóc hoa râm của ngươi chính là ngọn đèn soi đường chỉ lối cho ta. Nếp nhăn già nua của ngươi chính là ngọn núi lớn giúp ta yên lòng. Đôi mắt đục ngầu của ngươi chính là mục tiêu tiến tới của ta. Có ngài bên cạnh, ta có nơi nương tựa."

Lão đạo cười ha ha: "Đạo hữu nói sai rồi.

Ngươi nhìn Bình Tâm nương nương đi, ung dung hoa mỹ, hoà nhã từ bi, Bình Tâm nương nương già sao?

Ngươi nhìn Nữ Oa nương nương đi, hoa nhường nguyệt thẹn, vừa kiêu ngạo vừa tự chủ, thỉnh hoảng còn hơi hoạt bát. Ngươi cảm thấy Nữ Oa nương nương rất trẻ sao? Trẻ hay không không nằm ở vẻ bề ngoài."

Khóe miệng Bạch Cẩm giần giật. Đây chẳng phải là những lời ta vừa nói sao? Bây giờ lại đáp trả lại ta.

Bạch Cẩm không biết nói gì hơn, lòng thầm sốt sắng. Thật sự là không thể để Đạo Tổ rời đi! Có Đạo Tổ ở đây, mình mới được đảm bảo an toàn, có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt!

Hắn kéo ống tay áo lão đạo, nước mắt cảm tính đọng lưng tròng, ánh mắt chân thành xen lẫn bi thương: "Đạo hữu, mặc dù chúng ta tiếp xúc không lâu, nhưng trong lòng ta, ngươi giống như trưởng bối, vẫn luôn là chỗ dựa của ta, giúp hài tử lưu lạc bên ngoài tìm được hơi ấm gia đình.

Sự hòa nhã của ngài, trí tuệ của ngài, sự cơ trí của ngài, tình cảm ấm áp như gia gia dành cho ta. Có ngài ở bên, ta rất yên tâm."

Ngọc Lâu lão đạo nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm đang níu lấy ống tay áo của mình, có thể cảm nhận được nội tâm hoảng loạn, tình cảm chân thành của hắn và sự bất an sau khi mình bỏ đi. Hắn thầm cảm khái, không ngờ hài tử này lại thật lòng đến vậy, không biết nên nói là hắn ruột để ngoài da, hay nên nói là hắn ngốc có phúc của người ngốc nữa, rất dễ bị lừa!

Ngọc Lâu lão đạo vỗ mu bàn tay Bạch Cẩm, đồng thời nở nụ cười hòa nhã: "Ngươi đã thành tâm mời thì ta sẽ ở lại mấy ngày!"

Bạch Cẩm mừng như nhặt được vàng: "Đa tạ đạo hữu, sau này xin nhờ đạo hữu chỉ điểm."

Ngọc Lâu lão đạo cười ha hả đáp: "Ta nào có khả năng chỉ điểm cho ngươi, sư gia của ngươi là Đạo Tổ kia mà." sau đó xoay người bay về phía xa.

Bạch Cẩm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có sư gia bên cạnh, mình mới có thể yên tâm lăn lộn. Hắn hô to: Đạo hữu, lát nữa đến chỗ ta ăn lẩu nhé!"

"Không ăn, làm tốt chuyện của mình đi!"

Bạch Cẩm nở nụ cười nhẹ nhõm, cũng yên lòng. Hắn dứt khoát bay vào Huyễn Hải, lao xuống đáy biển.

Bình Luận (0)
Comment