Bạch Cẩm chợt nảy ra một ý, muốn thử xem có thể di chuyển tinh hạch ra ngoài hay không. Hắn lập tức giơ tay từ từ đẩy tinh hạch lên trên. Ban đầu rất thuận lợi, nhưng khi sắp ra khỏi Huyễn Hải, tinh hạch bỗng dừng lại, hình như có một tòa thần sơn đồ sộ đè lên tinh hạch.
"Lên cho ta!" Bạch Cẩm khẽ quát một tiếng, phóng ra pháp lực dồi dào, cố gắng đẩy tinh hạch lên trên.
Ầm ầm! Bề mặt Huyễn Hải nhô cao gióng như một ngọn núi tinh quang, thanh quang lưu chuyển bên dưới. Một tầng tinh mạc mỏng manh nhưng chẳng khác gì rãnh trời, không thể nào phá bỏ.
Ầm! Mặt biển nhô lên bỗng bắn ngược trở lại, cả Huyễn Hải rung lên ba lần.
Bùm! Dưới đáy biển vang lên tiếng nổ to nặng nề, một đợt sóng trào ra, Huyễn Hải phát ra tiếng gầm thét ào ào.
Chốc lát sau, tinh hạch khổng lồ rơi dưới đáy biển rung lên mấy lượt, một bàn tay từ bên dưới vươn ra, tinh hạch bị dịch sang bên cạnh.
Bạch Cẩm trông có vẻ chật vật từ trong đó bay ra ngoài, thở hổn hển vài hơi rồi lẩm bẩm một mình: "Ngọc Lâu đạo hữu nói không sai, cho dù ngưng tụ được tinh hạch thì sức lực một người cũng không đủ để mang ra. Đây là thiên ý. Thiên ý trấn áp cả Huyễn Hải, tinh thần không thể thoát ly.
Đúng là cần có lực lượng mạnh nhất của Ma Giới, ý niệm của chúng ma gia trì, dùng ma tâm đổi lấy thiên ý."
Hắn thầm cà khịa trong lòng, nhất định là sư gia ra tay. Nếu vậy thì Bạch Cẩm không do dự nữa, từ trong Huyễn Hải phóng lên trời.
Không lâu sau, Bạch Cẩm đáp xuống trước cung điện ven Huyễn Hải rồi gọi: "Huyễn Đào!"
Một huyễn ảnh từ bên trong lao ra, Huyễn Đào Ma Tôn xuất hiện trước mặt Bạch Cẩm trong nháy mắt, kích động nói: "Giáo chủ, cuối cùng ngài cũng nhớ đến ta. Hu hu hu, người ta cảm động quá!"
"Bây giờ ta cần ngươi giúp đỡ."
Huyễn Đào Ma Tôn vội vàng quỳ một chân trên đất, kích động hô: "Thuộc hạ chờ giáo chủ sai khiến bất cứ lúc nào."
"Đứng lên đi Hắc Ma Sơn cùng ta."
"Vâng!"
Huyễn Đào Ma Tôn lập tức đứng dậy, lon ton chạy đến bên cạnh Bạch Cẩm rồi đứng nghiêm.
Hắn dè dặt hỏi: "Giáo chủ, Ngọc Lâu đạo trưởng có cần cùng trở về tổng đàn không?"
"Tạm thời không cần. Lần này trở về vô cùng bận rộn, không có thời gian tiếp đãi Ngọc Lâu đạo trưởng."
Huyễn Đào Ma Tôn không kìm được nở nụ cười, liếc nhìn thiên điện. Mặc dù ngươi ỷ vào thân phận đồng hương của giáo chủ, khiến giáo chủ đối xử đặc biệt với ngươi. Nhưng bây giờ ngươi đã thấy chưa? Người giáo chủ cưng nhất vẫn là ta, ta mới là trợ thủ đắc lực của giáo chủ.
"Đi thôi!"
Bạch Cẩm vung tay áo, một tấm sáng thời không màu bạc vụt qua, hai người biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
...
Giờ đây dãy Bách Nhận Sơn đã trở thành tổng đàn Ma Giáo, gần vạn Ma Tôn hội tụ. Khí tức trong đó thâm trầm như vực sâu biển lớn, từng ý niệm mạnh mẽ trộn lẫn với nhau trên đó.
Hắc Ma Sơn ở trung tâm dãy núi vốn là một ngọn núi bình thường khá cao, nhưng lúc này đã biến thành núi cao vạn trượng, sừng sững hiểm trở, có vô số đình đài lầu các, ma khí cuộn trào không ngừng, quả là một tòa Ma Sơn vô thượng.
Trước đại điện trên đỉnh núi đặt hai chiếc ghế, lúc nào cũng có Ma Tôn ngồi ở đây canh giữ Ma Điện.
Lúc này, trước đại điện hiện lên một màn sáng màu bạc, Bạch Cẩm từ trong màn sáng màu bạc bước ra, Huyễn Đào Ma Tôn cung kính theo sau.
Hai vị Ma Tôn ngồi ngoài cử điện vội vàng đứng dậy, cuống quít bái lạy: "Bái kiến giáo chủ!"
Bạch Cẩm gật đầu, đi vào trong đại điện, sau đó nhẹ nhàng bay lên, nghênh ngang ngồi trên chủ vị.
Huyễn Đào Ma Tôn và hai Ma Tôn canh cửa cung kính đứng bên dưới.
Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: "Truyền hội trưởng lão đến!"
"Vâng!" Huyễn Đào Ma Tôn cung kính đáp lời, Ma Tôn canh cửa lập tức xoay người đi ra ngoài. Giáo chủ triệu hoán hội trưởng lão nhất định là có chuyện lớn, không phải chuyện mấy nghìn tên Tiểu Ma Tôn chúng ta có thể nghe.
"Keng!"
"Keng!"
"Keng!"
Từng tiếng chuông lảnh lót từ trên Hắc Ma Sơn vọng ra, tiếng chuông vang lên ba lần.
Vô số Ma tộc trên dãy Bách Nhận Sơn nhao nhao bay lên trời, nhìn ngọn núi cao ngất đằng xa với ánh mắt nóng bỏng, sùng kính. Giáo chủ đã trở về!
Từng thân ảnh tỏa ra uy áp tràn trề bay về phía Hắc Ma Sơn, ai ai cũng là Ma Tôn có tu vi đỉnh phong. Khí tức khổng lồ khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo.
Hai mươi thành viên trong hội trưởng lão đáp xuống trước Ma Cung, chia thành hai hàng đi vào đại điện, cung kính chắp tay thi lễ hô: "Bái kiến giáo chủ! Giáo chủ văn thành võ đức, ban ân trạch cho chúng sinh."
"Ngồi đi!"
"Tạ ơn giáo chủ!"
Hai mươi vị trưởng lão đứng dậy, ngồi lên ghế ở hai bên, sau đó ngẩng đầu nhìn giáo chủ cực ngầu trên chủ vị.
Giọng nói lớn của Bạch Cẩm vang vọng trong đại điện: "Bản tọa vốn là Câu Trần Đế Quân của tam giới, bất ngờ lưu lạc trong Ma Giới, nhận lệnh của Ma Tổ thống lĩnh Ma Giáo, giáo hóa Ma Giới."
Hắn nhìn thành viên trong hội trưởng lão bên dưới bằng ánh mắt uy nghiêm. Theo như lời Huyễn Đào Ma Tôn nói thì trước đây khi mình chưa ra mặt, toàn là hội trưởng lão quản lý Ma Giáo. Bây giờ mình đã xuất đầu lộ diện, hi vọng bọn hắn đừng gây phiền toái cho mình.
Rõ ràng là Bạch Cẩm đã nghĩ nhiều rồi. Trước giờ Ma Giới luôn coi trọng thực lực nhất. Khi Bạch Cẩm bộc lộ thực lực trấn áp ba vị Ma Thánh một cách dễ dàng, hắn đã củng cố quyền thống trị tuyệt đối của mình. Chẳng những chúng trưởng lão không hề bất mãn, mà ngược lại còn mừng rỡ như điên. Có một giáo chủ cường đại như vậy thì không còn sợ kẻ khác bắt nạt nữa.
Các trưởng lão trong hội trưởng lão đồng thanh hô: "Giáo chủ pháp lực vô biên, thống nhất Ma Giới." để bày tỏ lòng sùng bái của mình dành cho giáo chủ.