Dưới mặt đất, ma khí từ Vô Lượng Thâm Uyên vẫn không ngừng phun trào, thời không trong Thiên Ma đại đạo bị bẻ cong phát ra những tiếng “rắc rắc” ghê người! Khắp nơi trên bầu trời đều trải rộng vết nứt.
Các cường giả Ma tộc đang hăng hái chiến đấu như bị bấm nút tạm dừng, không ai cử động được, thứ còn sống duy nhất chính là nỗi sợ hãi nằm sâu trong ánh mắt của bọn hắn. Không ai dám cử động, vì chỉ cần dịch chuyển một chút thôi là bọn hắn sẽ bị không gian bóp nát.
Bạch Cẩm khen ngợi: "Phá vỡ thời gian và không gian? Đây là lần đầu tiên ta được chứng kiến thủ đoạn như vậy."
“Đó là do ngươi quá yếu, khoảng cách giữa Chí Cường Chuẩn Thánh và Chuẩn Thánh xa bao nhiêu, e là ngươi không hình dung nổi đâu. Thánh Nhân mạnh nhất mới có thể xưng là Chí Cường!"
Ta yếu á hả? Rõ ràng là Ma Tổ quá khoan dung, trong tam giới có Thánh Nhân trấn áp ở cuối thời không, Chuẩn Thánh có giao chiến cũng chỉ đạt đến mức nghiền nát không gian nhưng làm gì có ai dám ngưng tụ vòng vận hành của thời gian.
Nhưng nơi này là Ma Giới.
Thiên Ma Vương sải bước tiến lại gần Bạch Cẩm, mỗi bước đi của hắn mang theo khí thế ngập trời, hắn quát to: "Bạch Cẩm, ngươi là kẻ ti bỉ nhất chốn tam giới, dám trà trộn vào Ma Giới mà còn mơ tưởng xưng Tôn sao? Không phải con vương mà dám xưng vương, đúng là mơ tưởng hão huyền.”
Giáo chúng của Ma Giáo đứng bên dưới lâm vào tuyệt vọng, đây chính là uy lực của Ma Vương sao? Hóa ra ma Vương lại mạnh như vậy! giáo chủ sẽ thất bại ư?
Bạch Cẩm âm thầm hiến tế một lượng lớn công đức, hành động đó của hắn lập tức nhận được Thiên Đạo Chi Lực bảo vệ thân mình. Ầm! Một luồng khí tức khủng bố hiện ra, nó bỗng biến thành những đám mây ngũ sắc tỏa ra kim quang chói mắt đâm thủng hắc ám, tiêu trừ ma khí.
Ma Tổ vội dừng bước, hắn giơ tay che trước mắt, vạn luồng ánh sáng, vô số điềm lành như hàng vạn hàng vạn cánh hoa tung bay khắp không trung cùng với thiên âm tràn ngập. Chỉ trong nháy mắt, Ma Giới đã biến thành Tiên Giới.
"Ta có một phương pháp có thể sắp xếp thời không lại đúng trật tự." Một giọng nói vọng ra từ những cột sáng kia.
Trên đỉnh Bách Nhẫn sơn mạch bỗng hiện lên một hình bát quái Thái Cực Đồ ẩn chứa lực lượng khủng bố đủ để trấn áp thiên đạo, Thái Cực Đồ xoay tròn rồi chầm chậm đáp xuống phía dưới.
Thái Cực đồ còn chưa hạ cánh, Khuê Cương Pháp Tổ đã biến sắc. Thứ này...chẳng lẽ là Tiên Thiên Chí Bảo - Thái Cực Đồ?
Thái Cực Đồ chạm đất cũng là lúc hắn biến mất.
Ầm! Một tiếng nổ vang rúng động thiên địa, thời không phủ đầy vết nứt nhanh chóng khép lại. Mọi thứ được khôi phục lại như bình thường, hình Thái Cực Đồ được in trên vạn vật lại không hề sứt mẻ chút nào, cỏ cây theo gió lay động, phảng phất như Thái Cực Đồ kia không hề tồn tại.
Đệ tử Ma Giáo kích động kêu lên: "Giáo chủ vô địch!"
"Giáo chủ ma pháp vô biên, thống nhất Ma Giới!"
“Giáo chủ thánh đức vô song, ấy là phước của chúng sinh!”
Tiếng kêu kích động của Ma Giáo giáo chúng giống như tiếng sấm vang vọng trong thiên địa, giáo chủ của ta chỉ dùng một chiêu đã khiến Thiên Ma Vương chạy té khói, giáo chủ tất thắng.
Vô số Thiên Ma hóa thành một luồng khí đen đang gào thét trên bầu trời, nhưng chỉ đứng đó mà dám ra tay. Hắn không ngờ Ma Giáo giáo chủ cũng có thực lực cấp Ma Vương.
Bóng Khuê Cương Pháp Tổ hiện lên ở xa xa, mặt hắn đen sì như giông bão: "Thứ ngươi dùng là loại thần thông gì?"
“Âm Dương Thái Cực Đồ!”
"Ha ha! Chỉ là một màn bắt chước vụng về mà thôi, cho ngươi xem đại pháp của Ma tộc ta đây!"
Hắn giơ cao hai tay.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng cột đen chứa đều ma khí phóng lên trời, trên mỗi một cây cột đều có phù văn màu đỏ sậm trông rất kì quái đang vờn quanh nó, như những con rết bò quanh thân mình vậy.
Trên đỉnh mỗi một cây cột đều có một Ma Thần với vẻ ngoài đáng sợ, hoặc là có một cặp sừng ma trên đầu, hoặc là mọc cánh ma sau lưng, hoặc là mọc ra một đôi cánh ghép bằng những khúc xương trắng hếu, hoặc có phần cổ trơ những khúc xương chứ không hề có máu thịt... tất cả đều ẩn chứa ma uy hiển hách, dữ tợn khủng bố.
Hơn mười vị Ma Thần dữ tợn nối liền thành một thể, hình thành một tấm màn đen bao phủ Bách Nhẫn sơn mạch.
Tiếng hô hào của đệ tử Ma Giáo im bặt, tất cả kinh hãi nhìn cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt. Ma khí dưới vực sâu không ngừng ăn mòn tất cả, nếu để lâu, chắc chắn tất cả Ma tộc đều sẽ hóa thành Thiên Ma dưới Thâm Uyên.
"Bạch Cẩm, bổn tọa...”
"Ôi! Sao chỗ này lại đông vui thế!" Một giọng nói đột nhiên vang lên giữa chiến trường đang hết sức căng thẳng.
Khuê Cương ngẩng đầu quát lớn: "Ai!" Sự căng thẳng như ngừng lại.
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây đỏ, một cô nương tầm khoảng mười tuổi đứng trên đó, đứng đằng sau nàng là hai nữ ma đầu đi theo tháp tùng. Trái với sự căng thẳng ở bên dưới, nàng vẫn có thể cười hì hì chào hỏi mọi người.
Khuê Cương lập tức lộ ra một nụ cười hiền lành: "Hồng Hồng đồng tử, sao ngươi lại tới đây?"
Hồng Hồng tiểu đồng tử cười hì hì: "Các ngươi đang làm gì vậy? Đánh nhau à? Ta thích xem đánh nhau lắm đấy.”
Khuê Cương liếc Bạch Cẩm một cái đầy khinh miệt, hắn xứng đáng giao thủ với bổn tọa ư? Đây không phải là đánh nhau, đây là đơn phương đánh người. Khuê Cương nhếch miệng cười khinh: "Hồng Hồng đồng tử thích xem đánh nhau thì có thể đến Hắc Ám Thâm Uyên của ta bất cứ lúc nào, ngày nào ta cũng sắp xếp vài ba trận đánh nhau cho ngươi xem.
Còn hiện tại à, chỉ là ta đang dạy cho Ma Giáo giáo chủ một ít quy củ của Ma Giáo thôi.”
Hồng Hồng đồng tử liếm liếm môi cười: "Được đó! Được đó! Chờ ta có thời gian sẽ đến Hắc Ám Thâm Uyên của ngài, nhưng lần này ta đến là có việc muốn mời thiếu tổ.”