Trên Hắc Ma Sơn, Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Không biết Ma Vương bệ hạ có bằng lòng tặng một ít hoa cỏ cho ta, để trang trí tổng đàn Ma Giáo bình thường vô kỳ này không?" Ta đã nói thẳng như vậy, ngươi cũng không thể từ chối đó chứ?
Khuê Cương Pháp Tổ cười gượng nói: "Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng.
Ta sẽ trở lại chọn một vài bông hoa đẹp để gửi cho giáo chủ.” Lần này phải chảy máu lớn rồi đây!
Bạch Cẩm không thèm để ý nói: "Ai! Mấy đóa lẻ lẻ không có ý nghĩa, thật sự là không xứng với thân phận Thâm Uyên Chi Chủ của ngài, truyền ra ngoài cũng rất mất mặt, không bằng đem cả hoa viên này đưa cho bổn tọa đi! Bổn tọa tự mình cấy ghép. Như vậy chắc ngươi cũng sẽ không quá để ý đâu nhỉ? Dù sao cũng chỉ có mấy đóa hoa cỏ mà thôi.”
"A!" Khuê Cương Pháp Tổ kinh hãi kêu lên.
Bạch Cẩm nhất thời nhíu mày nói: "Sao vậy? Tiếc hả? Nếu ngươi tiếc thì thôi.”
"Ai!" Bạch Cẩm lắc đầu một hồi, cảm thán nói: "Con nuôi dù sao cũng chỉ là con nuôi! Suy cho cùng chỉ là người ngoài!
Quay đầu ta liền đi tìm nghĩa phụ, bảo nghĩa phụ thu hồi lại vị trí giáo chủ Ma Giáo này đi. Ta chỉ là một ngoại nhân, chiếm lấy vị trí giáo chủ Ma Giáo, truyền ra ngoài còn không phải nói ta cuồng vọng tự đại sao."
Trong lòng Khuê Cương nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Nếu tố cáo đến trước mặt Ma Tổ, chỉ riêng chuyện mình công kích Hắc Ma Sơn là cũng khó có thể thoát thân, chứ đừng nói mình còn thốt ra những lời tàn nhẫn kia, không chết cũng phải bị lột một lớp da.
Khuê Cương Pháp Tổ vội vàng kêu: "Thiếu tổ, bằng lòng, ta bằng lòng tặng 'Hoa Viên' cho Thiếu tổ, kính xin Thiếu tổ vì ta mà nói tốt vài câu ở trước mặt Ma Tổ."
Bạch Cẩm bày ra tư thái: "Ngươi thật sự bằng lòng? Nếu không muốn thì cứ nói thẳng, ta cũng không phải cái loại đoạt thứ người khác yêu thích."
Khuê Cương Pháp Tổ miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi, thành khẩn nói: "Bằng lòng, ta thật sự bằng lòng! Nghe nói giáo chủ trở thành nghĩa tử của Ma Tổ, người làm huynh đệ như ta thật sự là vô cùng mừng rỡ. Hôm nay ta đặc biệt mang theo tất cả cường giả Hắc Ám Thâm Uyên đến chúc mừng, để cho bọn họ chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của thiếu tổ Ma Giới một chút. Nhưng đi quá gấp, quên mang theo hạ lễ, thấy Hắc Ma Sơn này bần dung, thật sự là không xứng với thân phận của thiếu tổ ngài, ta cố ý dâng lên một tòa hoa viên, trang trí Hắc Ma Sơn một phen.”
Bạch Cẩm hài lòng nói: "Nếu ngươi đã thành tâm tặng hạ lễ, vậy ta liền miễn cưỡng tiếp nhận. Đa tạ hảo ý của huynh đệ, nhưng chỉ một cái hoa viên cũng không tính là rất trân quý đúng không?"
Khuê Cương Pháp Tổ lắc đầu nói: "Không trân quý, tuyệt không trân quý." Mà lúc này trong lòng hắn quả thực là rơi lệ như mưa, linh căn ta thu thập hàng tỷ năm qua! Tất cả đã sắp biến mất.
Bạch Cẩm liếc Khuê Cương một cái, vẫn là quá non nớt! Bị ép dâng lên như vậy, người khác cũng sẽ không thừa nhận tình cảm của ngươi. Nếu đã nhất định sẽ phải mất, vì sao không chủ động một chút chứ? Đánh giá kém!
Bạch Cẩm chìa tay dẫn đường, cười nói: "Đạo hữu, mời lên núi."
“Giáo chủ, mời đi trước!
Hai người tiếp tục đi lên núi, một lát sau đi tới trước một cái thác nước. Thác nước ầm ầm đổ xuống, nước suối trong suốt chảy xuống dưới chân núi, hình thành một dòng sông.
Dọc theo đường đi, trong lòng Khuê Cương không ngừng an ủi chính mình, không phải chỉ là mất đi một cái dược bồ thôi sao? Không sao, coi như là bị trộm đi vậy. Tuy rằng bên ngoài là mình mất đi dược bồ, mất rất nhiều linh căn, nhưng từ phương diện khác mà xem, chuyện mình tiến công Ma Giáo hẳn là đã bị vạch trần, thiệt thòi cũng không tính là quá mức, trong lòng dần trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Thác nước mênh mông đổ xuống trước mặt Bạch Cẩm, hắn cười hỏi: "Pháp Tổ, ngươi cảm thấy thác nước này như thế nào?"
Mí mắt Khuê Cương Pháp Tổ cũng không nâng lên, theo bản năng nói: "Đoạt thiên địa chi linh tú, quỷ phủ thần công! Ma Giới lại có thác nước vô cùng đẹp này.”
Bạch Cẩm gật đầu tán thành nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy.", lại lắc đầu thở dài nói: "Thế núi, đường thủy đều rất tốt, nhưng còn có một khuyết điểm."
Khuê Cương Pháp Tổ run lên, có chút chột dạ hỏi: "Khuyết điểm gì?"
Bạch Cẩm cảm thán nói: "Nước này chỉ là nước bình thường! Mặc dù bề ngoài bàng bạc, kỳ thực là nước thải trọc lưu, làm sao có thể lọt vào mắt tiên thần? Làm sao có thể tẩy rửa đạo tâm của chúng ta?"
"Nước thải trọc lưu? Ta thấy nước này rất tốt!"
Khuê Cương Pháp Tổ đưa tay ra hứng, trong thác nước phía dưới nhất thời dâng lên một dòng nước, ở trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một quả cầu nước. Hắn tiện tay ném vào trong miệng, khen ngợi nói: "Nước thật ngon! Một đường vào thẳng yết hầu, trong sự mát mẻ mang theo một chút ngọt ngào, chính là sinh mệnh chi nguyên tốt nhất của Ma Giới, cho dù là linh tuyền thần thủy cũng không có cách nào so sánh!
Thiếu tổ, ta cho rằng, nước không có tốt xấu, chủ yếu là do lòng cảm nhận.”
Bạch Cẩm cười ha ha nói: "Ma Vương nói rất đúng, nước không có tốt xấu, chủ yếu là do lòng cảm nhận. Chỉ dùng một câu đã nói ra được chân ý trong đó.
Lòng ta cảm thấy nước này không tốt, thì nước này chính là không tốt, có phải là ý tứ này không?"
Khuê Cương Pháp Tổ hơi sững sờ, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác không ổn, chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ đến mức này, đây chính là lương tâm của hồng hoang sao? Lương tâm này cũng quá rẻ mạt rồi.
Hắn chỉ có thể gật đầu cười gượng nói: "Thiếu tổ nói rất đúng, chính là như thế."
"Nghe nói cách đây không lâu, Ma Vương chiếm được một con suối dùng để tưới nước, không biết Ma Vương có nỡ đưa thứ mình thích cho ta, làm một dòng suối trong suốt hay không? Sau này uống nước cũng có thể yên tâm.” Bạch Cẩm chân thành nhìn Khuê Cương Pháp Tổ. Ngươi nhìn vào đôi mắt to của ta xem, tuyệt đối không có nửa câu nói dối.
Tên thối tha không biết xấu hổ này, vậy mà lại trực tiếp mở miệng ra đòi của. Trong lòng Khuê Cương Pháp Tổ phát ra từng tiếng rống giận dữ.
“Khuê Cương Pháp Tổ, ngươi cảm thấy thế nào?”