Khuê Cương Pháp Tổ phục hồi tinh thần lại, mờ mịt nói: "Thiếu tổ, ngươi nói cái gì vậy?" Ta đều đã biểu hiện ra ý cự tuyệt rõ ràng như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói lại lần nữa sao? Người bình thường đều bận tâm đến da mặt, chỉ sẽ cười ha ha một chút rồi cho qua.
"Là do Ma Vương không nghe thấy à! Thiếu chút nữa ta đã cho rằng Ma Vương tiếc rẻ một con suối đấy.
Ta vừa nói, nghe nói cách đây không lâu, Ma Vương chiếm được một con suối dùng để tưới nước, không biết có nỡ đưa thứ mình thích cho ta, làm một dòng suốt trong suốt hay không? Sau này uống nước cũng có thể yên tâm.” Bạch Cẩm cười tủm tỉm nhìn Khuê Cương Pháp Tổ.
"Chút chuyện nhỏ này làm sao có thể kinh động đến Ma Tổ đại nhân được, chỉ là một cái mắt suối mà thôi, huynh đệ muốn thì cứ việc lấy đi." Khuê Cương Pháp Tổ phi thường đại khái nói, trong lòng mắng to tên ma đã tiết lộ tàng bảo của mình. Nếu biết hắn là ma đầu phương nào, bổn tọa nguyền rủa chết hắn.
"Vậy ta liền ngại ngùng mà nhận vậy."
Bạch Cẩm chìa tay dẫn đường, mỉm cười nói: "Pháp Tổ, chúng ta tiếp tục tham quan Hắc Ma Sơn."
Trong lòng Khuê Cương Pháp Tổ nhảy dựng, còn tiếp tục tham quan? Hắn vội vàng áy náy nói: "Thiếu tổ, thật không dám giấu diếm, trong Hắc Ám Thâm Uyên còn có một số việc cần ta trở về xử lý, ngày khác tất nhiên sẽ đến luận đạo với giáo chủ." Như chúng ta đều biết, cái ngày khác đó của hắn sẽ không bao giờ đến.
"Ai! Thiên Ma Vương nói lời này sai rồi, đến cũng đã đến, hiện tại lại trở về, ngược lại có vẻ như bổn tọa không hiểu đạo đãi khách thì phải? Ta đã bảo Huyễn Đào đi chuẩn bị yến tiệc, hôm nay dù thế nào cũng phải ở chỗ ta ăn uống no đủ rồi mới đi." Bạch Cẩm vẻ mặt đại khí nhìn Khuê Cương Pháp Tổ.
Khuê Cương Pháp Tổ khéo léo cự tuyệt nói: "Đa tạ hảo ý của giáo chủ, bổn tọa đã đoạn tuyệt ăn uống thật lâu, mời khách cũng không cần đâu."
"Chẳng lẽ huynh đệ ngươi khinh thường ta? Ghét bỏ Ma Giáo tổng đàn của ta đơn sơ?" Bạch Cẩm không vui nhìn Khuê Cương Pháp Tổ, bản thân tự đụng đầu vào Hắc Ma Sơn, còn muốn bổn tọa dễ dàng buông tha cho ngươi?
Khuê Cương Pháp Tổ thấy không tránh được, lập tức chìa tay ra dẫn, quát lên: "Sao lại ghét bỏ huynh đệ được chứ? Hôm nay chúng ta không say không về." Chỉ cần say rượu, ngươi sẽ không còn cách nào khác với ta.
"Ha ha! Pháp Tổ sảng khoái, mời!" Bạch Cẩm cười, cũng chìa tay ra, dẫn theo Khuê Cương đi lên núi.
“Pháp Tổ, ngươi thấy cây cối ở nơi này của ta thế nào?
"Tư thái muôn vàn, mỗi loại đều có phong cốt."
"Nhưng mà thiếu đi một chút linh khí! Nghe nói Pháp Tổ nơi đó có một gốc cây, chính là Tiên Thiên linh căn.”
"Giáo chủ không nói ta cũng đã quên, sẽ đưa cho giáo chủ."
"Vậy thì ngại quá."
"Làm huynh đệ, đây đều là chuyện nên làm, chỉ là một gốc cây sao có thể so sánh với tình cảm giữa chúng ta."
"Vậy ta sẽ đa tạ Pháp Tổ."
"Pháp Tổ, ngươi xem đại điện này của ta như thế nào? Nguy nga không?"
"Kém một chút, đại điện như thế làm sao xứng với thân phận giáo chủ? Trùng hợp trong Hắc Ám Thâm Uyên còn có một tòa đại điện hoang phế, liền đưa cho giáo chủ.”
"Như thế sao ta nhận được?"
“Huynh đệ nhất định phải nhận, bằng không trong lòng ta sẽ rất bất an!
Bạch Cẩm phát hiện, Khuê Cương Pháp Tổ càng ngày càng tiến bộ.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, Bạch Cẩm ở Ma Giới vững vàng sừng sững. Dưới sự trợ giúp của Đạo Tổ, hắn hoàn thành một ít nhiệm vụ của Ma Tổ, dần dần ngồi lên ngai vàng thiếu tổ Ma Giới của mình, địa vị càng lúc càng ở trên Khuê Cương Vô Thiên.
Giờ phút này trong tam giới, Phật Giáo đại hưng, nở rộ khắp nơi. Đường triều mười vạn tám ngàn tự, biết bao nhiêu lầu đài yên vũ. Tu sĩ Phật Giáo cũng tung hoành hồng hoang, từng tòa đại năng đạo tràng Phật môn được thành lập ở Tứ Châu tam giới. Phật Giáo tuy rằng vẫn rất nghèo, nhưng danh vọng lại đạt tới đỉnh cao.
Thanh danh Thiên Đình bị Phật Giáo bao trùm, hình tượng nghịch chuyển. Trong mắt chúng sinh tam giới, ấn tượng đối với chúng thần Thiên Đình là thần uy như ngục, lạnh nhạt lãnh khốc.
Nhưng ấn tượng về Phật Giáo là từ bi, trí tuệ, danh lợi đạm bạc, tất cả đều là những hòa thượng tốt sẵn sàng giúp đỡ người khác, cứu dân chúng trong nước và lửa.
Tại Thiên Đình, Na Tra thở hổn hển đi vào Tư Pháp Thần Điện, miệng kêu lên: "Đáng giận! Đáng ghét!"
Trong hậu hoa viên, Dương Tiễn, Tôn Ngộ Không, Ngao Bính, đang ngồi trong ghế dựa phơi nắng. Nhiệm vụ bình thường thiên binh thiên tướng có thể xử lý, thời điểm cần bọn họ xuất động kỳ thật cũng không nhiều.
Nhìn Thấy Na Tra thở phì phò đi vào, Dương Tiễn cười nói: "Na Tra, làm sao vậy? Ai chọc ngươi tức giận tới mức này?"
Ngao Bính liếc mắt một cái, cười ha hả nói: "Na Tra, ta nhớ rõ ngươi đi Hạ Giới bắt Cửu U Quỷ Mẫu, nhìn bộ dạng ngươi bây giờ chắc là thất thủ rồi hả?"
Sau đó hắn lắc đầu nói: "Chỉ là một quỷ mẫu mà cũng không bắt nổi, chậc chậc, ngươi không được rồi!"
Na Tra tức giận gắt lên: "Ngao Bính, cái gì gọi là ta không được? Quỷ mẫu kia đã bị ta chém chết rồi."
Ngao Bính nghi hoặc nói: "Vậy ngươi còn tức giận cái gì?"
Na Tra nhảy vào trong một chiếc ghế dài, tức giận mắng: "Ta tức Phật Giáo.
Cửu U Quỷ Mẫu xuất thế, dùng bản mạng thần thông từ âm phủ lén lút hoàn dương. Sau khi Địa Phủ phát hiện thì lập tức báo lên Thiên Đình, ta phụng mệnh Dương Giao đại ca xuống Hạ Giới bắt Cửu U Quỷ Mẫu.
Sau khi ta hạ giới, ở thế gian hiệu lệnh sơn thần địa phương, hà thần môn thần, dò xét tung tích quỷ mẫu. Sau nhiều lần điều tra, rốt cuộc cũng tìm được Cửu U Quỷ Mẫu ở Nam Chiêm Bộ Châu. Nàng hóa thành một nữ tử xinh đẹp, thành hôn cùng một nam tử, lấy đó để thai nghén quỷ tử. Lúc ta phát hiện, nàng đã thai nghén ba quỷ tử, cũng đã hại ba nam nhân.”