Một khắc sau, ở giữa ma vân và Cửu Trọng Quan xuất hiện từng luồng khói đen. Khói đen hội tụ thành ma ảnh, Huyền Sát Ma Tôn cất giọng âm u nói: "Bản tọa là Thiên Ma Huyền Sát đến khiêu chiến quần hùng của Thiên Đình, ai dám đến nghênh chiến?"
Trước cờ xí, năm vị pháp tướng bỗng biến mất một vị. Dương Giao từ trong tường thành trực tiếp xông ra, Phương Thiên Họa Kích ẩn chưa uy áp vô địch đâm thẳng về phía Thiên Ma Huyền Sát.
Thiên Ma Huyền Sát nhấc tay chém ra một đạo ma nhẫn màu đen sắc bén. Keng! Âm thanh chấn động vang lên trong thiên địa.
Phương Thiên Họa Kích đột nhiên hóa thành hàng nghìn hàng vạn chiếc, trùng trùng điệp điệp lấp kín không gian xung quanh, đâm về phía Thiên Ma Huyền Sát.
Huyền Sát bỗng nở tung, hóa thành từng sợi ma khí biến mất tăm.
Hàng nghìn hàng vạn Phương Thiên Họa Kích hợp nhất, rơi vào trong tay Dương Giao. Hắn đứng im bất động giữa hư không, quan sát xung quanh.
Hư không xung quanh thình lình xuất hiện từng vết đao, phóng nhanh về phía Dương Giao.
Thân ảnh Dương Giao lập tức biến mất, xoay tròn vọt lên.
Ầm! Vết đao vỡ nát tại chỗ, đao quang ngang dọc.
“Trảm!’’ Dương Giao hét lớn một tiếng, Phương Thiên Họa Kích đột nhiên xẹt qua một vòng, một đạo ánh sáng nở rộ như tuyết trắng, tràn ngập đất trời, sáng rực như ban ngày biến thành những gợn sóng lan về bốn phương tám hướng, gột rửa thế gian.
Ánh sáng va chạm đóng chín cánh cửa, phát ra tiếng bang bang ầm, một tiếng vang chấn động, không tan nát, nhưng Huyền Sát cũng không hiện thân giống như không tồn tại.
Phía trên tháp, trong mắt Tôn Ngộ Không lộ ra kim quang, vò đầu bứt tai, nghi hoặc nói: “Ma đầu này trốn ở đâu vậy? Vì sao không tìm thấy hắn?’’
Na Tra nhíu mày nói: “Loại Ma tộc này thế nhưng không có thực thể, có thể xuyên qua khe hở không gian và thời gian hiện thực, rất khó phát hiện.’’
Tôn Ngộ Không kinh ngạc hát lên: “Không phải Dương Giao đại ca bị đánh bại rồi chứ?’’
Dương Tiễn tự tin nói: “Hóa thành hư ảnh, xuyên qua khe hở thời không cũng không khó đối phó, đại ca muốn đánh bại hắn rất đơn giản.’’
Trên chiến trường, trên đỉnh đầu Dương Giao đột nhiên xuất hiện những chiếc đao ám sát, vô thanh vô thức sắc bén nội liễm.
Phương Thiên Họa Kích trong tay vừa nhấc lên, keng~ va chạm với lưỡi đao đồng thời đánh ra một quyền. Oành ~ Một đạo dư ba gợn sóng quét qua.
Dương Giao vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, một đạo bóng đen bay ngược trở về liên tục giậm chân tại chỗ ở trên hư không, thân ảnh dự tính hóa thành đợt khói đen biến mất không thấy.
Dương Giao cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay quay người về phía trước liếc mắt nhìn đại quân Ma tộc một cái, nếu Ma tộc đều có thể hóa thành hư vô xuyên qua khe hở thời không thì thật khó đối phó, nếu thử lại thì hắn còn có bản lĩnh gì nữa.
“Khặc khặc ~ Chấp Pháp Thiên Thần, bổn tọa đã nghe nói thanh danh của các ngươi, bây giờ được xem như là vô địch tam giới, hiện tại xem ra cũng chỉ có như thế!’’ Thanh âm Huyền Sát Tinh Ma truyền ra bốn phương tám hướng.
“Không có gì hơn? Cũng đủ để giết ngươi rồi, Ma Tôn Ma giới sợ điểm ấy nên không có bản lĩnh chỉ dấu đầu hở đuôi? Thật sự là thất vọng.’’
“Giết ta, vậy trước hết ngươi tự giết chính mình đi!’’ Một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Dương Giao.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một đoàn tối đen, đoàn màu đen vặn vẹo biến thành hình người, hình người rõ ràng hiện lên sắc thái, đúng là một đám “Dương Giao”, mỗi một cái “Dương Giao” đều cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, sắc mặt lạnh lùng.
Sắc mặt Dương Giao vừa động, ánh mắt ngưng trọng, đây là cái pháp thuật gì? Thế nhưng không phải ảo thuật.
Mười “Dương Giao” đồng thời phóng về phía Dương Giao đằng đằng sát khí.
Nháy mắt Dương Giao cũng động. Bang bang ~ Keng keng ~ Tiếng động va chạm liên tiếp vang lên.
Mười một thân ảnh chiến thành một đoàn, trên hư không lần lượt thay đổi tung hoành, phanh~ phanh~ phanh~ luôn luôn là “Dương Giao” bị đánh bay đi, nhưng sau đó liền ra nhập, chuyển động cực nhanh, làm cho một đám thân ảnh ngưng tụ ở trên không trung sau đó liền vỡ vụn giống như vô số Dương Giao không ngừng lập lòe.
Phía trên tường thành, hàng vạn hàng nghìn binh tất cả đều ồ lên. Mọi người cũng không xa lạ ảo thuật nhưng đây dĩ nhiên là thực thể, thực lực không kém gì so với đại thái tử, tuy rằng yếu hơn một chút, nhưng yếu cũng không lâu, nháy mắt lại chế tạo ra mười cái đại thái tử, Thiên Ma như vậy còn đánh như thế nào?’’
“Hắc hắc ~Tư Pháp Thiên Thần, làm sao ngươi đánh lại mười chính mình?’’
“Ngươi nhất định sẽ bị bắt!’’
“Ta muốn dùng máu tươi của ngươi lập nên chiến thắng của Ma tộc.’’
“Ta phải đap thân hình của ngươi, phá hủy nơi quan ải này.’’
…
Thân Công Báo ghé vào phía trên tường thành không ngừng gõ gõ ngón tay, suy tính đây là cái pháp thuật gì.
Ôn Trừng nghiêm nghị nói: “Không nghĩ tới Ma tộc còn có cái loại thủ đoạn này, Dương Giao nguy hiểm, còn thỉnh tài thần cứu đại thái tử ra.’’
Cô Lương lật lật quyển sách trong tay, đầu cũng không ngẩng lên, hiển nhiên không thèm để ý nói: “Không cần lo lắng quá mức, trường hợp nhỏ này căn bản không làm khó được Dương Giao, hắn là đệ tử của đại sư huynh, trên người mang theo rất nhiều pháp bảo của sư huynh.
Cái gì nào là cọc rồng thoát hiểm, Ngô Câu song kiếm, Khốn Tiên thừng vân vân, hắn đều có tất cả, hiện tại hắn không muốn phá cờ chính là vì muốn thử thực lực thật sự của Ma tộc, về sau còn chuẩn bị sẵn sàng ngăn cản Ma tộc.’’
Lật một trang, hai mắt hắn sáng lên, chỉ vào nội dung sách cười nói: “Chính là cái này, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!’’
Thân Công Báo buông tay, thần sắc thoải mái nói: “Không có việc gì, đây không phải là Ma Tổ thần thông, hẳn chỉ là một kiện pháp bảo con rối.’’
Oành~
Bên trong chiến trường một tiếng nổ vang, mười “Dương Giao” đồng thời bay ngược ra ngoài treo ở trên hư không cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay chỉ vào Dương Giao.
Dương Giao nhắm mắt trầm tư, đột nhiên mở to mắt tự tin cười nói: “Đây không phải bản lĩnh của ngươi, đây là pháp bảo của Ma giới.’’