“Hắc hắc ~ Ngươi đoán không sai, nhưng ngươi có thể phá không?’’ Giọng nói mờ mịt của Thiên Ma truyền ra khắp bốn phương tám hướng.
“Không cần phá, bắt được ngươi là được rồi.’’
“Ha ha ~ Bây giờ còn dám mạnh miệng, bản tôn luyện hóa chiến thần thành con rối ngay tại quan ải phía trước, xem bọn hắn ai dám tới cứu?’’ Mười “Dương Giao” đồng thời giết về phía Dương Giao.
Chỉ là pháp bảo mà thôi, không cần thử, Phương Thiên Họa Kích trong tay Dương Giao đột nhiên xoay chuyển, hắn buông tay ra bay khắp mười hướng, keng keng keng~ Phương Thiên Họa Kích và mười “Dương Giao” đại chiến, giống như từng đợt ảo ảnh bay với tốc độ cực nhanh.
Dương Giao chắp hai tay sau lưng đứng ở giữa chiến trường, ánh mắt thâm thúy không nhìn ra vui giận giống như không xem đại chiến ở trong mắt.
Trong hư không, thanh âm của Thiên Ma cũng dần biến mất, Huyền Sát trốn ở trong hư không ẩn ẩn bất an, thế nhưng hắn chỉ dựa vào vũ khí liền đối phó được pháp bảo của bản tôn, vậy tại sao vừa nãy hắn lại muốn cùng ta đại chiến một phen?
“Thiên Ma, còn có bản lĩnh nào chưa lấy ra không? Ta cho ngươi một cơ hội.’’
Thân ảnh Huyền Sát Thiên Ma hiện lên ở phía xa, khặc khặc cười quái dị nói: “Tư Pháp Thiên Thần đúng là danh bất hư truyền, chỉ dựa vào một cái pháp bảo thật sự là không bắt được ngươi, bản tôn muốn xuất ra bản lĩnh thực sự.
Hào quang trên người chợt lóe, hóa thành Dương Thiền cầm một cái hắc đao phóng về phía Dương Giao, bi thương kêu lên: “Vì sao muốn giết ta? Vì sao muốn giết đứa nhỏ của ta? Đại ca, ngươi thực sự rất nhẫn tâm!’’
Vẻ mặt Dương Giao hoảng hốt một chút, giống như mình thực sự giết Dương Thiền và Dương Trầm Hương, đáy lòng trào ra một cỗ đau đớn cùng với cảm giác tội lỗi, trong đầu có ý nghĩ chính mình nên đón nhận chuôi hắc đao này để giải thoát tội lỗi trong lòng.
Phía trên tường thành, Dương Tiễn thất thanh kêu lên: “Muội muội!’’ Sâu trong mắt xuất hiện một cỗ lửa giận, tay gắt gao cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhẫn Đao, Thiên Ma.
“A’’, Tôn Ngộ Không cũng kêu lên một tiếng, vò đầu bứt tai nhỏ giọng nói: “Đây chính là Tam Thánh Mẫu trong truyền thuyết sao? Mẫu thân của Trầm Hương.’’
Na Tra gật đầu, nhíu mày nói: “Một chút sơ hở đều không có, khi chiến đấu phải cẩn thận điểm này.’’
Ngao bính vuốt cằm nói: “Hiện tại Thiên Ma tộc bày ra, có điều còn có hai điểm khó chơi, một chút đều không có thực thể chỉ có thể tùy ý trốn vào hư không, chúng ta tự nhiên không sợ, nhưng nếu đem binh ra chỉ sợ rất khó phòng ngự.
Một điểm nữa đó là có thể biến thành người của chính mình, dẫn phát tâm ma, trên chiến trường chỉ cần có một chút do dự liền có thể quyết định thắng bại.
Dương Tiễn gật gật đầu, ngưng trọng nói: “Ma tộc khó chơi hơn so với tưởng tượng của chúng ta.’’
…
Trên chiến trường, “Dương Thiền” vọt tới trước mặt Dương Giao, đáy mắt hiện lên ý tàn nhẫn, cho ngươi chết đi! Đột nhiên đâm đoản đao trong tay ra.
Dương Giao đột nhiên nâng tay, trong tay hiện lên một quả phù ấn lóng lánh, khẽ búng ngón tay một cái. Keng~ Một đạo thần quang bắn ra, đoản đao lập tức bị văng ra.
Đồng tử “Dương Thiền” co rụt lại, lập tức có thể cảm nhận được một cảm giác khó có thể chống đỡ phong tỏa bốn phía hư không, giống một bàn tay to bóp chặt cổ chính mình, một lực lượng lớn không ngừng đánh vào ma lực của mình.
“Khụ khụ~’’ ‘Dương Thiền’ khó khăn ho khan hai tiếng, trừng lớn mắt, bên trong tràn ngập vẻ khó tin. Vừa nãy không phải hắn đã ở trong pháp bảo của ta sao? Vì sao còn dám đánh trả? Bên trong Ma giới không có ma nào có thể dễ dàng thoát khỏi.
Sắc mặt “Dương Thiền” thống khổ nói: “Đại ca, ngươi giết ta một lần, còn muốn giết ta lần thứ hai sao?’’
Dương Giao theo bản năng nhíu mày một chút, hít sâu một hơi nói: “Năng lực thực sự của Thiên Ma các ngươi quỷ dị, ngay cả ta cũng không thể tránh khỏi, nhưng các ngươi quá coi thường tu sĩ tam giới rồi. Các ngươi có ma pháp quỷ dị, chúng ta có tâm kiên định.’’
Vẻ mặt thống khổ của “Dương Thiền” lập tức biến mất, khặc khặc cười quái dị nói: “Tư Pháp Thiên Thần danh bất hư truyền.’’ Thân ảnh oành một tiếng nổ tung, hóa thành hàng vạn hắc quang tiêu tán đi.
“Nếu ngươi chỉ có từng ấy thủ đoạn, vậy đừng đi nữa.’’ Sắc mặt Dương Giao lạnh lùng, chìa bàn tay nắm chặt ra, không gian đột nhiên vặn vẹo hình thành một viên cầu màu bạc bao phủ xung quanh.
Oành ~ Oành ~ Oành ~ Sau khi vang lên vài tiếng, thân ảnh Huyền Sát Ma Tôn hiện lên, quay đầu cả kinh kêu lên: “Vừa rồi ngươi che giấu thực lực.’’
Không gian màu bạc đột nhiên co rụt lại, trung tâm chiến trường xuất hiện một viên cầu nhỏ, hai thân ảnh đều biến mất không thấy.
Ngay sau đó, Dương Giao vô thanh vô thức xuất hiện nắm viên cầu trong tay, viên cầu màu bạc dần dần biến thành màu đen, trong thời gian ngắn không gian lực có thể vây khốn Thiên Ma, nhưng khó có thể lâu dài tuy nhiên như thế cũng đủ rồi.
Dương Giao cũng là Đại La Kim Tiên, tự nhiên biết làm sao để trấn áp một vị Đại La Kim Tiên khác, loại chuyện này cũng làm không ít rồi.
Đại La Kim Tiên đã đúc nên Bất Hủ Đạo Cơ, hàng vạn hàng nghìn thời không hợp nhất, muốn hoàn toàn giết chết, phải Ma diệt Bất Hủ Đạo Cơ, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, ba~ viên cầu màu bạc dập nát, Huyền Sát Thiên Ma cũng bị thời không loạn lưu cắn nuốt lưu đày trong hư không không biết khi nào mới có thể trở về, hoặc cũng có thể là không có cách nào trở về được, bị loạn ma hư không tiêu diệt.
Hết thảy phát sinh đều ở giữa điện quang với đá lửa, ngay một khắc trước Huyền Sát Ma Tôn còn lấy Thiên Ma thần thông đối phó với Dương Giao, một cái đảo mắt đã bị Dương Giao lưu đày vào vô tận hư không thay đổi trong nháy mắt kịch tính mười phần, rất nhiều Ma tộc còn chưa có phản ứng lại.
Sau khi Huyền Sát Ma Tôn bị lưu đày, mười “Dương Giao” kia cũng đều nhạt dần rồi biến không thấy, Dương Giao đứng thẳng trong hư không, ra một chiêu mười Phương Thiên Họa Kích lập tức bay trở về, trước sau hóa thành một cây Phương Thiên Họa Kích.
Một đạo thần quang Phương Thiên Họa Kích thổi quét tới bốn phía, Dương Giao mỉm cười nói: “Thực lực Đại la Ma giới có chút yếu đi, ta còn chưa xuất lực đâu! Hắn liền ngã xuống rồi.’’
“Càn rỡ!’’
“Lớn mật!’’
“Tiểu bối không biết!’’