Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 1325 - Chương 1325: Liên Hoa Sơn Của Lão Tôn Ta Vẫn Ổn Chứ

Chương 1325: Liên Hoa Sơn của lão Tôn ta vẫn ổn chứ

"Thật lâu trước kia, Thích Ca Mâu Ni dưới tàng cây bồ đề hạ thành Phật, một con muỗi mang hắn đến Linh Sơn, ta cũng bái hắn làm sư phụ vào chính lúc đó. Sau này Thích Ca Mâu Ni lập Tiểu Thừa Phật Giáo ở Linh Sơn, đưa sự vĩ đại của Phật quy về thân thể một người, lấy thân thay Phật, từ lập định nghĩa Phật, Tiểu Thừa Phật Giáo và Đại Thừa Phật Giáo phát động trăm ngàn năm tranh đấu ở Tây Ngưu Hạ Châu.

Cuối cùng Tiểu Thừa Phật Giáo thắng Đại Thừa Phật Giáo, chỉ để lại Vân Bà La Môn là nơi tín ngưỡng của Đại Thừa Phật Giáo, ngay lúc đó ta lĩnh Phật chỉ đi Vân Bà La Môn truyền giáo.

...

Cuối cùng ta dập đầu ngàn lần, cầu Phật Phật không đáp, cầu mỗi ngày Phật cũng không đáp, chỉ có thể trơ mắt nhìn A Tu thống khổ chết ở trước mặt ta.

Khi đó ta liền quyết định nhập ma, hóa thành Vô Thiên, thề cuối cùng sẽ có một ngày bước lên Linh Sơn, hạ cái Phật vị của tên Phật dối trá kia xuống. Hiện tại bổn tọa đã làm được, Đường Tam Tạng, ngươi cảm thấy ta làm đúng hay sai?"

Đường Tam Tạng nhíu mày trầm ngâm, khẽ lắc đầu nói: "Tiểu tăng không biết, hành động của đại tăng trong mắt đại tăng là chính xác, nghĩa là đại tăng đã làm đúng.

Tiểu tăng hiện tại lại đang mê mang, không cách nào cho đại tăng một đáp án."

"Lúc truyền giáo, ta cũng từng mê mang."

"Đại tăng làm thế nào?"

Vô Thiên chỉ chỉ ngực Đường Tam Tạng, thân ảnh nhạt đi biến mất không thấy, thanh âm mờ nhạt vang vọng trên đỉnh núi: "Vứt bỏ hết thảy tạp niệm, quên Phật pháp tu hành, tự hỏi bản tâm của ngươi, đó là đáp án chân thành nhất của ngươi."

Đường Tam Tạng ngồi yên thật lâu, thời khắc chạng vạng, mới đứng dậy khỏi tảng đá, hai tay chắp lại khom lưng thi lễ, chân đạp hư không bay về hướng xa xa.

...

Bên kia, ngay khi Đường Tam Tạng tiến vào Linh Sơn, Cửu Trọng Quan của Tôn Ngộ Không không hề có dấu hiệu rơi vào giấc ngủ.

Bên trong Mộng Trung Thế Giới, Tôn Ngộ Không nhảy nhót đi tới một khu rừng núi, đưa mắt nhìn bốn phía tựa như đã từng quen biết.

Bỗng nhiên một tiếng hát sa ngã truyền đến: "Xem cờ kha thối, đốn củi đinh đinh, vân biên cốc khẩu từ hành, bán rượu, cuồng tiếu tự đào tình.

...

Gặp nhau, Phi Tiên tức nói, ngồi yên giảng hoàng đình."

Linh đài Tôn Ngộ Không hiện lên một tia chớp, rốt cuộc hắn cũng biết loại cảm giác quen thuộc này từ đâu tới, kinh hỉ kêu lên: "Sư phụ!"

Hắn lập tức ngã nhào một cái phóng tận lên trời, Hỏa Nhãn Kim Tinh lóng lánh, lập tức liền nhìn thấy một tiều phu đang gánh gỗ, đi trên con đường nhỏ trên núi.

Tôn Ngộ Không giáng xuống đầu mây, cười ha ha kêu lên: "Lão tiều phu, ngươi còn ở đây!"

Tiều phu bình tĩnh nhìn, lập tức buông gánh gỗ xuống, chắp tay cười ha ha nói: "Bái kiến Đại Thánh!"

Tôn Ngộ Không nhảy nhót tiến lên, cười hì hì nói: "Ngươi quả nhiên không phải phàm nhân, mau nói, ngươi là thần thánh từ đâu tới? Chẳng lẽ cũng là đệ tử của sư phụ lão Tôn ta sao?"

Tiều phu lắc đầu nói: "Không phải, không phải, tiểu thần chính là Sơn Thần trong núi này, cũng không có Tạo Hóa để có thể được lão thần tiên dạy dỗ."

Tôn Ngộ Không nhảy lên một tảng đá, trịnh trọng thi lễ, nói: "Lão Tôn ta đa tạ Sơn Thần chỉ đường mới có Tạo Hóa của lão tôn ta hôm nay."

Sau khi giật mình, hắn lại cười hì hì nói: "Sau này ngươi ở Thiên Đình khảo hạch công tích cứ giao cho lão Tôn ta, chỉ cần đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất, lão Tôn ta lập tức tìm cho ngươi quan hệ đi qua, phía trên lão Tôn ta có người."

Tiều phu cười ha ha nói: "Đa tạ Đại Thánh. Đại Thánh tới đây là vì Bồ Đề tổ sư phải không! Đi thôi! Miễn cho tổ sư lại chờ nóng nảy."

"Được! Lão Tôn ta ngày khác lại đến tìm ngươi uống rượu, hiện tại đi trước." Tôn Ngộ Không ôm quyền hành lễ, trong nháy mắt đã bay lên trời.

Trong thâm sơn, có một ngọn núi cảnh sắc tú mỹ, đi lên bảy tám dặm, có một cái bình đài phía trên kiến tạo một tòa động phủ, trên vách núi dựng một thạch bài, ước chừng cao ba trượng, rộng tám thước, trên đó có một hàng mười chữ lớn, chính là "Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động".

Tôn Ngộ Không dừng lại trước động phủ, cười ha ha hưng phấn kêu lên: "Đã trở lại, lão Tôn ta đã trở lại."

"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Lão tôn ta đã trở lại."

Tôn Ngộ Không nhảy nhót chạy vào bên trong, kích động la hét không ngớt.

Đi xuyên qua cửa Tam Tinh Động, tầm mắt tức khắc trở nên rộng rãi, tiến vào một không gian thế giới độc lập.

Gác tía lầu son, cung châu điện ngọc, tầng tầng lớp lớp cảnh vật cục kỳ u tĩnh. Tiên hạc hót văng vẳng, phượng hoàng bay chập chờn. Tiên hạc hót, tiếng vang trời xanh xa thẳm. Phượng hoàng lượn, lông màu rực ánh vân quang. Ẩn hiện đủ vượn đen hươu trắng. Ra vào nhiều voi ngọc lân vàng. Ngắm nhìn nơi phúc địa, thật một chốn thiên đường.

Trên một quảng trường bên trong động phủ, đông đảo đệ tử Đạo môn đều thể hiện bản lĩnh. Người thì biểu diễn võ nghệ, người thì biểu diễn phù triện, người thì biểu diễn ảo thuật, thậm chí còn có người biểu diễn niệm kinh.

Một lão đạo đứng đằng trước quan sát, khẽ mỉm cười gật đầu.

"Sư phụ!"

"Lão Tôn ta đã trở về."

Tiếng la hét của Tôn Ngộ Không vọng vào, ai nấy đều ngoảnh đầu nhìn.

Tôn Ngộ Không nhìn thấy đám đạo sĩ trên quảng trường, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Cảnh tượng này giống ngày xưa mình học nghệ, lúc đó những sư huynh đệ kia cũng thường xuyên diễn tập.

Tôn Ngộ Không hoàn hồn, vừa vẫy tay vừa cười ha ha: "Mọi người đang luyện công à? Tiếp tục đi, tiếp tục luyện tập đi!" Sau đó hắn tung ta tung tăng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong, diễn vai Đại sư huynh.

"Hắn là ai?"

"Không biết!"

"Hầu yêu từ đâu tới?"

...

Đệ tử Tam Tinh Động sôi nổi nhỏ giọng bàn tán.

Tôn Ngộ Không hiên ngang đi tới trước mặt lão đạo, cười hì hì: "Ngươi tên là gì? Huyền gì?"

Lão đạo chắp tay thi lễ, cười ha hả đáp: "Bần tăng là Huyền Thái Tử - quan chủ Thái Thanh Quan Chủ trong Tam Thanh Quan."

"Đúng đúng! Liên Hoa Sơn của lão Tôn ta vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt, ba tọa kỵ kia thường xuyên lau dọn giúp Đại Thánh."

"Ha ha! Khi nào có thời gian, lão Tôn ta còn muốn trở về ở vài ngày. À đúng rồi, sao ngươi lại tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động? Tìm lão Tôn ta hả?"

Huyền Thái Tử khẽ nở nụ cười: "Bần đạo đến thu nhận đệ tử. Thái Thượng Lão Quân hạ lệnh, yêu cầu chúng ta mỗi trăm năm lại tới Tam Tinh Động một lần để thu nhận nhân tài tu tiên mà Bồ Đề Tổ Sư bồi dưỡng cho Đạo môn."

Bình Luận (0)
Comment