Tôn Ngộ Không lập tức giơ ngón tay cái, cười hềnh hệch khoe khoang: "Ta tiết lộ cho ngươi nè! Bồ Đề Tổ Sư là sư phụ của ta đó! Lão nhân gia hắn đạo pháp thông huyền.
Trời hoa rụng, đất sen ngời. Tam thừa diệu lý giảng lời tinh thông. Phất trần phe phẩy thong dong, lời châu tiếng ngọc vang trong chín miền. Khi giảng đạo, lúc bàn thiền. Ba nhà phối hợp, nghĩa liền sáng tinh. Khai tâm cốt một chữ thành. Lẽ huyền giác ngộ, tử sinh rõ đường.
Ngươi tìm đến nhân tài mà sư phụ ta bồi dưỡng cho Đạo môn là đúng rồi."
Huyền Thái Tử khẽ mỉm cười gật đầu: "Bồ Đề Tổ Sư có bản lĩnh thông thiên triệt địa, lão đạo ta cũng vô cùng kính nể."
"Ngộ Không!" Giọng nói uy nghiêm hùng hậu vọng ra.
"Ồ!" Tôn Ngộ Không lập tức quay đầu nhìn về phía nguồn âm, chỉ thấy một lão đạo mặc trường bào màu xanh nhạt từ trong đại điện đi ra, tay cầm một cây phất trần, tiện tay vung một phát vắt lên cánh tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng ngời. Hắn lập tức bước đến, quỳ bịch trước mặt lão đạo, sau đó dập đầu, kích động bái lạy: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"
Các đệ tử trên quảng trường cũng nghiêm túc chắp tay thi lễ, đồng thanh hô: "Đệ tử bái kiến tổ sư!"
Lão đạo khẽ gật đầu nói: "Tất cả đứng lên đi!"
"Tạ ơn tổ sư!" Tất cả đệ tử đều đứng dậy.
Tôn Ngộ Không cũng đứng dậy, vẻ mặt kích động khó tả, chân tay cũng lóng ngóng không biết nên đặt ở đâu.
"Ngộ Không, ngươi đi với ta."
"Vâng!"
Tôn Ngộ Không lập tức đáp lời, cun cút đi theo phía sau.
Bồ Đề Tổ Sư dẫn Tôn Ngộ Không đến hậu sơn, đi tới trước một cây đào. Lúc này trên cây đã kết đầy trái, tỏa hương thơm.
Bồ Đề Tổ Sư khẽ mỉm cười hỏi: "Ngộ Không, ngươi còn nhớ cái cây này không?"
Tôn Ngộ Không gật đầu lia lịa: "Nhớ chứ, lão Tôn ta vẫn còn nhớ. Tổ sư từng nói núi này tên là Lạn Đào Sơn, lão Tôn ta ăn quả trên cây này suốt mấy chục năm."
Bồ Đề Tổ Sư vẫy tay, một quả đào trên cây rụng xuống, rơi vào trong tay hắn.
Bồ Đề Tổ Sư đưa nó cho Tôn Ngộ Không rồi nói: "Ngộ Không, hiện giờ ngươi cũng là đại thần nổi tiếng khắp thiên địa rồi, tiên quả bàn đào cũng từng ăn rồi, quả đào dại này còn vừa miệng ngươi không?"
Tôn Ngộ Không lập tức vươn tay cầm đào, cho vào miệng cắn một miếng, sau đó gật đầu, kích động nói: "Sư phụ, vẫn là hương vị quen thuộc này. Ngàn năm trôi qua, hương vị vẫn không hề thay đổi. Đây mới là loại đào lão Tôn ta thích nhất."
Bồ Đề Tổ Sư mỉm cười gật đầu: "Ngươi vẫn ăn quả đào này, chứng tỏ ngươi vẫn nhận người sư phụ này."
Quả đào trong tay Tôn Ngộ Không rơi 'bộp' xuống đất, hắn hoảng sợ cất lời: "Sư phụ, người nói gì thế, người vĩnh viễn là sư phụ của đệ tử."
"Nếu ngươi vẫn nhận người sư phụ này, thì ta có việc cần ngươi đi làm."
"Mời sư phụ sai bảo!"
Bồ Đề Tổ Sư cảm thán: "Mấy ngàn tỉ năm trước, Hạo Thiên Thượng Đế của Thiên Đình chuyển thế lịch kiếp dưới trần gian, để lại nhân quả to lớn, dẫn đến hiện nay Ma Giới xuất thế, gây họa cho thiên địa, sinh linh đồ thán."
Tôn Ngộ Không dùng tay trái gãi tay phải, nhón chân, vội vàng lên tiếng: "Sư phụ không cần lo lắng, toàn bộ Ma tộc đều bị Thiên Đình chặn ở ngoài rãnh Cửu Trọng Thiên rồi, không thể gây họa cho chúng sinh tam giới."
Bồ Đề Tổ Sư cảm khái: "Tấn công lâu ngày ắt sẽ phá được, phòng thủ lâu ngày ắt sẽ thất thủ. Ngộ Không, trên đời này vốn không có phòng ngự tuyệt đối.
Ma tộc mang khí thế hung hăng, thực lực vượt xa chúng thần Thiên Đình. Một khi Cửu Trọng Quan thất thủ, Ma kiếp sẽ nhấn chìm tam giới, vô số chúng sinh sẽ gặp nạn! Vi sư cảm thấy ngày này không còn xa."
"Ồ, vậy phải làm thế nào?" Tôn Ngộ Không sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tai.
"Ngộ Không, lần này vi sư tìm ngươi đến đây chính là vì muốn giao cho ngươi trọng trạch giải cứu thiên địa." Bồ Đề Tổ Sư nghiêm túc nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lập tức chắp tay, kích động nói: "Mời sư phụ dặn dò."
"Nhiệm vụ của ngươi không ở chiến trường, mà ở trong Địa Tiên Giới.
Nếu muốn trục xuất Ma tộc, giải cứu tam giới, thì nhất định phải nghênh đón Như Lai Phật Tổ trở về."
Tôn Ngộ Không thắc mắc: "Ơ, lão Tôn ta nhớ hình như là Như Lai Phật Tổ không đánh lại Ma tộc, bèn chuyển thế chạy trốn. Khắp Thiên Đình đang đồn đãi chuyện này."
Bồ Đề Tổ Sư kiên trì giải thích: "Như Lai chuyển thế là định số, ba mươi năm sau định số sẽ qua. Đến lúc đó đón Phật Tổ trở về là có thể xua đuổi Ma tộc, cứu vớt thương sinh.
Phật Tổ đã lập ra sách lược vẹn toàn từ trước. Bây giờ việc ngươi phải làm là tìm được Phật Tổ chuyển thế, đồng thời bảo vệ hắn để tránh bị Ma tộc hãm hại."
"Sư phụ, lão Tôn ta phải làm thế nào mới có thể tìm được Như Lai chuyển thế?"
"Phật Tổ chuyển thế có một ký hiệu chữ 'vạn' sau lưng, ngoài ra còn có kim quang hộ thể, tà ma không thể tới gần."
Tôn Ngộ Không lập tức đảm bảo: "Sư phụ yên tâm, lão Tôn ta nhất định sẽ đón Phật Tổ trở về."
Bồ Đề Tổ Sư trầm giọng nói: "Ngộ Không, ngươi phải nhớ kỹ, có mười bảy hạt xá lợi thượng cổ thất lạc trong tam giới, ngươi phải tìm được tất cả xá lợi. Ba mươi năm sau, ngươi đánh mười bảy hạt xá lợi này vào trong cơ thể Phật Tổ chuyển thế, như vậy mới có thể chân chính đón Phật Tổ về."
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, mờ mịt hỏi: "Sư phụ, lão Tôn ta phải đi đâu tìm xá lợi thượng cổ? Có bản đồ gì đó không? Hoặc là thần khí chỉ dẫn các thứ."
Bồ Đề Tổ Sư khẽ lắc đầu: "Không có!
Phật Tổ chuyển thế, những hạt xá lợi thượng cổ cũng sắp xuất thế. Ngươi đi Hạ Giới ắt có thể điều tra tin tức về chúng."
"Lão Tôn ta nhớ rồi."
Bồ Đề Tổ Sư cảm thán: Ngộ Không, hiện tại Ma tộc xâm luợc, thần phật gặp nạn. Nhiệm vụ giải cứu tam giới, giữ gìn hòa bình thế giới giao cho ngươi đó."
"Sư phụ yên tâm, đệ tử tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng." Tôn Ngộ Không lập tức vỗ ngực, ôm đồm nhiệm vụ.