Bồ Đề Tổ Sư mỉm cười gật đầu: "Vậy thì tốt!"
"Đi đi!" Bồ Đề Tổ Sư vung cây phất trần trong tay, Tôn Ngộ Không lập tức biến mất trên Lạn Đào Sơn.
...
Trong một tòa đại điện ở Cửu Trọng Quan, đám tiên thần Dương Tiễn, Dương Giao, Ngao Bính, Na Tra, Cô Lương... đều vây quanh Tôn Ngộ Không với vẻ mặt lo lắng.
Ngao Bính giận dữ hét: "Đại Nguyên Soái, nhất định là Ma tộc ám toán Ngộ Không huynh đệ, xin Nguyên Soái lập tức dấy binh đánh Ma tộc."
Dương Giao trầm giọng nói: "Ngao Bính, ngươi bình tĩnh chút! Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết Tôn Ngộ Không trúng thủ đoạn gì."
"Hiện giờ Ngộ Không huynh đệ không rõ sống chết, ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào. Chẳng lẽ lại ở đây trơ mắt nhìn Ngộ Không huynh đệ vẫn lạc sao?"
Cô Lương nhìn các chúng thần khác rồi hỏi: "Các ngươi có nhìn ra điều gì không?"
Con mắt thứ ba của Văn Trọng nhắm lại, hắn lắc đầu tiếc nuối: "Không nhìn ra gì cả, hình như trên người Tôn Ngộ Không không hề có ngoại lực."
Thân Công Báo vuốt hai chòm ria mép, cũng lắc đầu: "Ta cũng không nhìn ra.
Không có nguyền rủa, không có tà pháp, nguyên thần ổn định, nhưng lại hôn mê bất tỉnh. Lạ thật đấy!"
Các thần chủ khác cũng lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Bọn hắn chưa từng thấy thủ đoạn này, hiện tại Tôn Ngộ Không cứ như là ngủ mơ.
"Ta đi tìm bệ hạ." Cô Lương xoay người đi ra ngoài. Cho dù làm phiền bệ hạ cũng không thể để Tôn Ngộ Không vẫn lạc.
"Sư phụ!" Một tiếng hét đột ngột vang lên.
Tôn Ngộ Không từ trên giường nhảy lên, trong mắt tỏa kim quang lấp lánh, toàn thân toát ra khí thế cường đại.
Chúng thần đều giật mình. Ngao Bính cười ha hả reo lên: "Tỉnh rồi! Tôn Ngộ Không, ngươi tỉnh rồi!"
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn thì thấy chúng thần trong đại điện, lúc này mới phát hiện mình đã trở lại. Khí thế trên người lập tức rút đi, hắn cười khanh khách: "Chư vị, sao các ngươi lại vào phòng lão Tôn ta?"
Ngao Bính vẫy tay, bực mình bảo: "Xuống đây!"
Kim quang trong mắt Tôn Ngộ Không biến mất, hắn nhẹ nhàng đáp xuống cạnh giường.
Dương Giao nói: "Lúc nãy Ngao Bính đi tìm ngươi, đẩy cửa ra thì phát hiện ngươi ngủ mê mệt không tỉnh lại, bấy giờ mới kinh động đến chúng ta.
Thế nhưng chúng ta không phát hiện thấy bất cứ lực lượng bất thường nào trên người ngươi, cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngao Bính lập tức xoa tay hằm hè: "Có phải Ma tộc hại ngươi không?"
Tôn Ngộ Không lập tức chắp tay, cười hì hì: "Đa tạ các vị đạo hữu quan tâm. Ta chìm vào trạng thái ngủ say không phải vì Ma tộc, mà là sư môn triệu hoán."
Na Tra tò mò hỏi: "Tôn hầu tử, chúng ta kết giao đã ngàn năm, nhưng ta chưa từng nghe thấy tin tức về sư môn của ngươi. Sư thừa của ngươi ở đâu?"
Các thần chủ khác cũng tò mò nhìn Tôn Ngộ Không. Hắn tu luyện được công pháp huyền bí, nhất định là đệ tử của đại giáo, không biết là đại giáo nào bí mật bồi dưỡng, khả năng cao nhất chính là Phật môn. Nhưng tại sao Chiến Thần do Phật môn bồi dưỡng cứ luôn miệng nói về đạo kinh nho điển, còn nhậm chức trên Thiên Đình. Kỳ lạ, thật là kỳ lạ!
Tôn Ngộ Không chắp tay, cười khặc khặc: "Sư phụ từng dặn dò ta không được nhắc đến danh hào của hắn, cũng không được nhắc đến sư môn. Mong các vị đạo hữu thứ lỗi."
Cô Lương ngẩng đầu ưỡn ngực, dứt khoát nói: "Nếu không tiện thì không cần nói nữa.
Tư Pháp Thiên Thần Tôn Ngộ Không, sau này ngươi hãy chú ý một chút. Hiện tại đang ở trên chiến trường, vô cùng nguy hiểm, đừng để bản thân liên lụy đến đồng đạo."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không lấp lóe, hắn ngượng ngùng lên tiếng: "Đại Nguyên Soái, chắc là lão Tôn ta phải tạm thời từ giã chiến trường."
Na Tra vội vàng hỏi: "Vì sao? Không lẽ ngươi sợ rồi?"
"Hơ, sợ á? Sao lão Tôn ta phải sợ?"
"Vậy thì tại sao?"
Tất cả thần chủ đều nhìn Tôn Ngộ Không. Bọn hắn cũng không tin Tôn Ngộ Không không sợ trời không sợ đất lại sợ Ma tộc, chỉ hơi tò mò thôi.
Tôn Ngộ Không nghẫm nghĩ, hình như sư phụ không yêu cầu mình giữ bí mật! Vả lại, hiện giờ Thiên Đình đang đối kháng với chủ lực của Ma tộc. So với tên Như Lai Phật Tổ chạy trốn kia, lão Tôn ta tin tưởng Thiên Đình và Hạo Thiên Thượng Đế hơn.
Tôn Ngộ Không cười hì hì kể: "Sư phụ của lão Tôn vừa tìm ta, nói là muốn bình định Ma kiếp thì ba mươi năm sau nhất định phải làm cho Như Lai Phật Tổ quy vị.
Còn phải tìm mười bảy hạt xá lợi thượng cổ ẩn núp ở tam giới. Ba mươi năm sau, đánh xá lợi vào trong cơ thể Như Lai chuyển thế là có thể nghênh đón Như Lai Phật Tổ trở về, từ đó xua đuổi Ma tộc, giải cứu tam giới.
Sư phụ ta sai ta đi Hạ Giới tìm Phật Tổ chuyển thế, đồng thời bảo vệ hắn. Đợi tới thời cơ chín muồi sẽ trục xuất Ma Giới."
Cô Lương tức khắc trở nên nghiêm túc: "Các ngươi giải tán đi. Tôn Ngộ Không, ngươi đi với ta, chúng ta đi gặp Ngọc Đế."
Tôn Ngộ Không vội vàng xua tay, hoàn toàn không để tâm: "Không cần, không cần đâu. Một mình lão Tôn ta có thể tìm Như Lai, không cần bệ hạ ra tay."
"Hiện tại ngươi là thiên thần, nếu muốn hạ giới thì bắt buộc phải bẩm báo với Ngọc Đế."
Tôn Ngộ Không tung tăng đi theo Cô Lương đến một tòa đại điện. Trong đại điện, Ngọc Hoàng Đại Đế ngồi ngay ngắn trước án kỷ, bên cạnh đặt một chồng tấu chương cao một thước. Liên tục có thị giả bê tấu chương đã phê duyệt ra ngoài, chuyển cho chư thần.
Hiện tại Ma tộc xâm lược hồng hoang, còn mất Thiên Đình. Trong tình hình này, phải giữ sự ổn định của tam giới, sự vụ đột nhiên tăng gấp mấy lần, vì vậy Ngọc Hoàng Đại Đế lại ra mặt.
Cô Lương chắp tay thi lễ hô: "Bái kiến bệ hạ!"
Tôn Ngộ Không cũng chắp tay, cười hì hì nói: "Bái kiến bệ hạ!"
Ngọc Hoàng Đại Đế đứng thẳng người, tươi cười cất lời: "Đại Nguyên Soái và Đại Tướng Quân đến rồi."