"Có hoa đẹp há lại không có nước lành. Bạch Cẩm có Tam Quang Thần Thủy diễn hóa từ Tam Quang Thần Thủy, có thể làm nước hồ.
Thiên Bồng có Thiên Hà Tịnh Thủy, có thể làm nước suối.
Ngươi có thể đi mua. Khuê Cương Pháp Tổ có nền móng thâm hậu ở Ma Giới, ngươi không cần tiết kiệm tiền giùm hắn.
À đúng rồi, trong tiểu viện ở Ngũ Trang Quán của Trấn Nguyên Đại Tiên bán cây nhân sâm chiết cành gây giống, ngươi đi mua một cây trồng trong Dao Trì."
"Vâng! Thuộc hạ đã biết."
"Tạm thời cứ như vậy đã. Ta vẫn đang quy hoạch thiết kế của thần điện, khi nào thiết kế xong ta sẽ chuyển cho ngươi. Thiên Đình của ta nhờ vào ngươi đó."
Thạch Cơ khẽ nở nụ cười: "Bệ hạ cứ yên tâm. Có thiết kế của bệ hạ, thuộc hạ nhất định sẽ kiến tạo Thiên Đình thành thần điện chí cao trong tam giới."
Hạo Thiên Thượng Đế khẽ mỉm cười gật đầu: "Tốt lắm!
Thạch Cơ, bây giờ còn có nhiệm vụ giao cho ngươi."
Thạch Cơ chắp tay nói: "Mời bệ hạ sai bảo."
Quanh người Hạo Thiên Thượng Đế xuất hiện tứ kiếm thần khí: một thanh thần kiếm quấn long văn, một chiếc gương đồng mặt sau in sơn hà gấm vóc, một bảo tháp cao ba mươi ba tầng và một cây trâm ngọc bích lấp lánh.
"Ta có bốn món Tiên Thiên Thần Khí, ngươi lén giấu chúng ở tứ cực của Thiên Đình để giữ cho Thiên Đình vững chãi, một ngày nào có thể bảo vệ Thiên Đình bình an vô sự."
Thạch Cơ gật đầu, trầm giọng đáp: "Vâng!"
Trước mặt có từng dải trận văn xuất hiện từ hư không, hình thành một tòa pháp trận. Trận pháp truyền tống chuyển động, bốn món Tiên Thiên Thần Khí từ trong trận pháp từ từ bay lên.
...
Ở một nơi khác, trong Đông Hải Long Cung.
Bạch Cẩm và Đông Hải Long Vương đang đi dạo trong rặng san hô, từng đàn cá bơi lội xung quanh, đẹp vô cùng.
Bạch Cẩm lên tiếng: "Ngao Quảng, hiện tại có chuyện cần nhờ ngươi đi làm."
Ngao Quảng lập tức vỗ bộ ngực, hùng hồn nói: "Lão đại cứ sai bảo. Ở Địa Tiên Giới không có chuyện gì ta không làm được."
"Ta muốn ngươi huy động toàn bộ Sơn Thần, Thổ Địa, Hà Thần đi tìm một phàm nhân tên là Kiều Linh Nhi, trước ngực hoặc sau lưng hắn có một Vạn Tự Phù."
Ngao Quảng tò mò hỏi: "Lão đại, ngươi tìm một phàm nhân làm gì? Vạn Tự Phù, lẽ nào là vị Phật Đà nào đó chuyển thế?"
Bạch Cẩm nở nụ cười khẽ: "Đó là Đại sư huynh thân yêu của ta chuyển thế, đương nhiên là ta phải chăm sóc thật tốt."
Ngao Quảng lập tức thốt lên đầy kinh ngạc: "Như Lai Phật Tổ!"
Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu, Đa Bảo sư huynh sau chuyển thế nhất định sẽ cực kỳ đáng yêu!
Ngao Quảng vội vàng nói: "Ta đi làm ngay!"
Ngao Quảng xoay người, phấn khích chạy ra ngoài. Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc lại được xem tiết mục Bạch Cẩm bẫy Đa Bảo, có cảm giác trở về tuổi thơ, thật là xúc động!
...
Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh xuyên qua Cửu Trọng Quan, đi tới Tây Ngưu Hạ Châu ở Địa Tiên Giới, đứng trên đám mây, dọc đường vừa cưỡi mây đạp gió vừa ngắm nhìn sơn hà tươi đẹp bên dưới.
Trư Bát Giới ngây ngô hỏi: "Hầu ca, chúng ta đi đâu tìm Phật Tổ chuyển thế? Còn phải tìm xá lợi viễn cổ gì đó, ngươi có bản đồ không?"
Tôn Ngộ Không lập tức lắc đầu: "Làm gì có bản đồ! Không có, không có."
"Ồ, vậy thì tìm kiểu gì?"
"Ta cũng không biết, các ngươi có biết thuật bói toán không?"
Trư Bát Giới trả lời: "Đại sư huynh, hiện giờ Ma Giới xuất thế, thiên cơ hỗn loạn, cho dù chúng ta biết bói toán cũng khó tính ra kết quả."
Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh gật đầu hùa theo: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh nói rất đúng!"
Tôn Ngộ Không gãi đầu nói: "Hay là trước tiên chúng ta đi tìm tiểu hòa thượng hỏi xem? Không biết hắn có bị Ma tộc bắt hay không."
Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh nhìn nhau, Đường Tam Tạng hiện giờ vẫn là Đường Tam Tạng lúc trước sao?
Trư Bát Giới than thở: "Đại sư huynh, ngươi quên chuyện ở Nữ Nhi Quốc lúc trước rồi à? Sư phụ không còn là sư phụ nữa."
Tôn Ngộ Không ngẩn ra, nét mặt buồn bã. Tiểu hòa thượng không còn nữa. Sau đó, hắn làm bộ không để ý: "Vậy thì đi Nữ Nhi Quốc trước xem sao, nữ nhi của tiểu hòa thượng cũng lớn rồi, chúng ta là trưởng bối nên đi thăm nàng."
Sa Ngộ Tịnh lên tiếng: "Sư huynh, dựa theo bối phận thì chúng ta và Trần Đại Nha ngang hàng, không phải trưởng bối gì hết."
"Cũng thế cả!"
"Ôi chao! Sư huynh, ngươi chậm chút, mây bay nhanh quá!"
Đám mây lập tức bay vèo về phía Nữ Nhi Quốc.
...
Bên ngoài Nữ Nhi Quốc, một dòng xông trong veo nổi từng làn sóng lăn tăn dưới ánh mặt trời, một con thuyền hoa tinh xảo đáng yêu đang trôi trên sông. Trong thuyền hoa vọng ra tiếng ve kêu, từng con Kim Thiền bay quanh thuyền hoa.
Hai nữ tử ngồi trên thuyền hoa. Một người mặc váy tiên màu tím, nụ cười nở trên gương mặt, dáng vẻ ung dung.
Một người mặc váy hoa nhí, ánh mắt sáng ngời, trông có vẻ thông minh ranh mãnh.
Trần Đại Nha kéo tay áo của tử y nữ tử, rầu rĩ nói: "Ngao di, phụ hậu vẫn luôn không thể gặp ta, phải làm sao đây?"
Ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào đầu mình: "Trong đầu hắn có bệnh, vừa trông thấy ta liền phát bệnh, bắt ta trả lại đạo quả cho hắn. Nhưng ta vốn không lấy đạo quả của phụ hậu! Từ khi chào đời ta chẳng được gặp hắn mấy lần."
Ngao Thốn Tâm giơ tay xoa đầu Trần Đại Nha, dịu dàng khuyên nhủ: "Phụ thân của ngươi là Đường Tam Tạng, hắn rất yêu thương ngươi.
Nhưng hiện giờ trong cơ thể phụ thân ngươi có hai nguyên thần, kẻ còn lại tên là Kim Thiền Tử. Kẻ nổi giận với ngươi là Kim Thiền Tử chứ không phải phụ thân Đường Tam Tạng của ngươi."
Trần Đại Nha ủ rũ nói: "Nhưng bọn hắn là một thể mà! Phải làm sao bây giờ? Lẽ nào ta không được gặp phụ thân mãi?"
Ngao Thốn Tâm bỗng ngẩng đầu nhìn lên. Một đám vân nhanh chóng bay tới rồi hạ xuống, lơ lửng trước thuyền nhỏ.