Tôn Ngộ Không cười ha ha: "Nha đầu, thúc thúc tới thăm ngươi."
Trần Đại Nha lập tức đứng dậy, mừng rỡ reo lên: "Đại thúc thúc, Nhị thúc thúc, Tam thúc thúc."
Tôn Ngộ Không lấy một quả bàn đào ném cho nàng, cười hì hì nói: "Đây là bàn đào của Thiên Đình - lễ vật Đại thúc thúc mang cho ngươi. Hiếm hoi lắm đó!"
Trần Đại Nha đón lấy bàn đào, cười khanh khách: "Đa tạ Đại thúc!"
Trong tay Trư Bát Giới chợt lóe lên, một giỏ cua đồng xuất hiện. Hắn cười ngây ngô bảo: "Đại Nha, đây là cua đồng - đặc sản của Thiên Hà mà Nhị Nha bảo ta mang cho ngươi."
Giỏ trúc bay về phía Trần Đại Nha.
Hai mắt Trần Đại Nha chợt sáng ngời, nàng vươn tay nhận giỏ trúc, vui vẻ nói: "Nhị Nha nói với ta là cua đồng ở Thiên Hà rất ngon, ta đã muốn ăn từ lâu, tiếc là trên thương thành bán đắt quá.
Nhị thúc, ngươi nhất định phải thay ta cảm tạ Nhị Nha."
Sa Ngộ Tịnh cười ngây ngô: "Tam thúc hơi nghèo, không có thứ gì tốt, thôi thì tặng ngươi một con thú cưng mà nuôi."
Trước mặt Sa Ngộ Tịnh xuất hiện một con cún lông đen, nằm bò trong không trung ngủ, bộ lông mềm mại xoăn tít. Một cơn gió thổi qua, cún đen mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh.
Hai mắt Trần Đại Nha sáng lấp lánh, vui vẻ khen: "Oa, đáng yêu quá!" Nàng lập tức vươn tay.
Cún đen bay về phía Trần Đại Nha, bị nàng ôm vào lòng.
Sa Ngộ Tịnh nói: "Con chó đen này là hậu đại của Hao Thiên Thần Khuyển dưới trướng Nhị Lang Chân Quân. Hao Thiên Khuyển được tặng cho ta, định để nó canh gác Ngưng Lộ Điện cho bệ hạ. Nhưng nuôi chó trước cung điện của bệ hạ thì mất uy, cho nên ta mãi không lấy ra, bây giờ tặng cho ngươi."
Trần Đại Nha vui vẻ nói: "Đa tạ Tam thúc."
Tôn Ngộ Không cất lời: "Nha đầu rất lễ phép. Năm xưa suýt chút nữa ngươi đã bị Phật Giáo giày vò sảy mất, cuối cùng vẫn là ta cao tay hơn."
Ngao Thốn Tâm đứng dậy, hỏi: "Mấy vị Thần Quân hạ giới vì Nữ Nhi Quốc có yêu ma sao?"
Tôn Ngộ Không xua tay: "Không có, không có. Hiện tại Thiên Giới đang đại loạn, cho dù Hạ Giới có yêu ma, chúng ta cũng không bận tâm nữa."
Ngao Thốn Tâm thở phào, phúc thân thi lễ, khẽ mỉm cười nói: "Ngao Thốn Tâm - Hà Thần ở Hạ Giới bái kiến ba vị Thần Quân."
Tôn Ngộ Không lập tức chắp tay đáp lễ, cười hì hì: "Tiểu tẩu tử không cần khách khí như vậy. Lão Tôn ta và Dương Tiễn là giao tình sinh tử, huynh đệ kết giao."
Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cũng cười ngây ngô gật đầu: "Chúng ta cũng là giao tình sinh tử."
Ngao Thốn Tâm đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Thần Quân nói đùa, ta và Dương Tiễn không có quan hệ gì hết."
"Không có quan hệ? Dương Tiễn cứ ba ngày hai bữa chạy xuống đây, lần nào cũng ở lại một thời gian mới về. Hắn xuống đây làm chi?"
Tôn Ngộ Không vừa xoa cằm vừa lẩm bẩm: "Có cần lập án điều tra Dương Tiễn không nhỉ?"
Ngao Thốn Tâm vội vàng lên tiếng: "Thần Quân, đúng là ta quen Dương Tiễn, ta mời hắn hạ giới chỉ vì có vài vấn đề về tu luyện muốn thỉnh giáo."
Trần Đại Nha cười khanh khách: "Lêu lêu lêu! Rõ ràng là lần trước ta trông thấy Ngao di và Thần Quân ôm nhau."
"Ha ha!" Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh đều bật cười.
Ngao Thốn Tâm đỏ mặt, vươn ngón tay ngọc ngà trắng trẻo gõ trán Trần Đại Nha, bực mình bảo: "Lát nữa ta sẽ đưa ngươi về, bảo phụ thân ngươi đánh ngươi."
Trần Đại Nha kéo ống tay áo của Ngao Thốn Tâm, nũng nịu nói: "Sai rồi, ta biết rồi. A di, ngươi tha thứ cho ta nhé!"
Tiếng cười của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh lập tức ngưng bặt. Bọn hắn quay sang nhìn nhau, trong mắt đong đầy cảm xúc nặng nề và tức giận. Kim Thiền Tử lại chạy về đây? Còn dám đánh tiểu chất nữ của chúng ta? Hắn lật trời rồi!
Tôn Ngộ Không lập tức thẳng thừng hỏi: "Kim Thiền Tử lại quay lại à?"
Ngao Thốn Tâm trả lời: "Là Đường Tam Tạng, không phải, cũng không hoàn toàn là Đường Tam Tạng. Các ngươi đi xem thì biết.
Haiz! Quốc vương Nữ Nhi Quốc thật đáng thương."
Trư Bát Giới vươn tay, nhổ nước bọt, sau đó xoa tay, nóng lòng muốn thử: "Đại Nha, dẫn chúng ta đi tìm hắn. Dám đánh chất nữ của lão Trư ta, đúng là không coi chúng ta ra gì."
Trần Đại Nha vội vàng giải thích: "Tam thúc, phụ hậu của ta không cố ý, chẳng qua là hắn không khống chế được thứ kia trong cơ thể."
Tôn Ngộ Không thắc mắc: "Cái gì trong cơ thể hắn? Ngươi đang nói thứ gì?"
Ngao Thốn Tâm khuyên nhủ: "Đại Nha, ngươi dẫn bọn hắn đi thăm phụ thân ngươi đi! Có bọn hắn ở đây, phụ thân ngươi sẽ không mất khống chế."
Trần Đại Nha do dự giây lát rồi gật đầu: "Vâng!"
Ngao Thốn Tâm bước ra một bước, nháy mắt đã ra khỏi thuyền hoa, giẫm lên mặt nước Tử Mẫu Hà như tiên tử trong nước.
"Mời ba vị thúc thúc đi theo ta."
Thuyền hoa được bầy ve vây quanh, bay lên cao, đi vào Nữ Nhi Quốc.
Tôn Ngộ Không Trư Bát Giới Sa Ngộ Tịnh ba người cưỡi mây đạp gió đi theo sau hoa thuyền.
Hoa thuyền xuyên qua thành trì, bay qua hoàng cung, dọc theo đường đi dân chúng ngẩng quan sát, nhưng đều không có một chút rối loạn, cuối cùng hoa thuyền dừng dưới chân một ngọn núi.
Một phiến đá trải dài bên trong núi, có một quan ải được bố trí tại lối vào, hai đội mỹ nữ binh lính mang võ trang hạng nặng bắt tay.
Hoa thuyền hạ xuống, xôn xao~ tất cả mỹ nữ binh lính đều nửa quỳ, cùng cung kính kêu lên: “Bái kiến công chúa!’’
Trần Đại Nha từ trên đầu thuyền nhảy xuống, vẫy tay cười nói: “Đều đứng lên đi!’’
Tất cả mỹ nữ binh lính đều đứng lên, nhìn không chớp mắt, tản ra khí chất cao lãnh, đều có một cỗ anh khí.
Ba người Tôn Ngộ Không cũng đều hạ xuống từ đụn mây.
Tôn Ngộ Không nhìn xung quanh, nói: “A~ phía trước chắc là thần điện hiến tế của Nữ Oa nương nương, nơi này biến hóa thật lớn.’’
Mắt Trần Đại Nha lộ ra tôn sùng nói: “Nơi này chính là thánh điện của Nữ Nhi quốc chúng ta, bên trong cung phụng chính là mẫu thần vĩ đại, tạo hóa của thiên địa Thánh Mẫu nương nương, sức mạnh vô cùng to lớn.
Vì tránh phát cuồng đả thương người, phụ hậu của ta đã tự giam mình ở trong miếu, cho dù người ở bên trong thân thể của phụ hoàng ta có ra ngoài cũng không dám làm càn ở bên trong thánh điện.’’