Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 1351 - Chương 1351: Đúng Là Quá Thất Bại

Chương 1351: Đúng là quá thất bại

Đường vương trong hoàng cung vội vàng triệu tập các đại thần.

Đường vương nhớ lại chuyện trong lịch sử mà hoảng hốt: "Đường Tam Tạng là thánh tăng năm đó phụng mệnh Thái Tông bệ hạ đi Tây Thiên cầu chân kinh. Ta không ngờ hắn đã trở lại, không ngờ là hắn còn sống đến hôm nay.”

Bỗng, Đường vương bật cười to rồi nói: "Người đâu, mau mời thánh tăng vào cung, trẫm muốn nói kinh thuyết pháp cùng ngài ấy, trẫm muốn thỉnh giáo ngài ấy về trường sinh chi đạo.”

"Vâng!” Mấy vị thái giám nhanh chân chạy ra ngoài, bóng dáng kia chạy nhanh như thỏ, thoáng cái đã mất tăm.

Đại thần đứng trong điện thì im lặng, đế vương không được trường sinh, đây là thiết luật hình thành đã vạn năm nay, nếu không sẽ là tai họa của quốc gia.

Người thuộc Phật Giáo ở Đại Đường đều hoảng sợ, mọi người tôn Đường Tam Tạng làm thánh tăng là vì hắn đã không còn, nâng địa vị của hắn lên cao là vì muốn lợi dụng danh nghĩa kinh Phật để biến thành lợi nhuận cho Phật Giáo.

Có người đứng đầu một chùa một miếu nào lại hy vọng trên đầu mình có một ông Phật to như vậy, huống chi còn là một vị Phật không có cùng ý chí với bọn hắn.

Đường Tam Tạng mang theo thê tử và nữ nhi đi điều khắp Bạch Vân Tự, tất cả thủ đoạn đều giống như cánh ve mùa hè, vừa chạm đã tan rã.

Dưới ngôi đền có tầng hầm riêng, thủy lao, kẻ bị giam cầm trong đó đều là thiếu nữ hoặc dân chúng bình thường.

Trong kho thì vàng bạc chất đống thành núi, báu vật, khôi giáp, binh khí thì bằng cả quốc khố.

Hơn nữa còn xếp đầy lương thực và sổ sách các loại.

Dân chúng vây xem trợn tròn mắt, đây là chùa sao? Phải là ổ chứa ma quỷ mới phải.

Đường Tam Tạng nhờ quốc vương Nữ Nhi Quốc xử lý kho lương, đối với người đã làm quốc vương nhiều năm thì việc chiêu mộ vài nhân tài xử lý mấy thứ này là chuyện quá đỗi đơn giản. Mọi việc nhanh chóng vào guồng: cứu viện những thiếu nữ bị giam cầm, dựa theo sổ sách tiến hành bồi thường gấp bội cho dân chúng bị đám tăng lữ độc ác này ức hiếp, hết thảy đều tiến hành có trật tự.

Đường Tam Tạng ở lại Bạch Vân Tự giảng kinh suốt ba ngày, lúc giảng kinh, mặt đất mọc lên từng đóa sen vàng, kim quang phóng ra bốn phía, bệnh tật tiêu biến, tạo phúc cho dân chúng xung quanh, vô số tín đồ đến lắng nghe.

Có người nghe được cười to, có người nghe rồi khóc ròng, có người điên dại dừng chân lắng nghe một lát liền ngộ đạo.

Ba ngày sau, Đường Tam Tạng mang theo thê nữ rời khỏi Bạch Vân Tự rồi chuyển hướng sang Kim Liên Tự gần đó. Mấy trăm vị Phật tử sùng kính đi theo gót Đường Tam Tạng, đám người tiếp tục tra xét Kim Liên Tự, kết quả cuối cùng tra ra cũng không hơn Bạch Vân Tự bao nhiêu.

Đường Tam Tạng bắt đầu công việc xua tăng hủy miếu khắp Đại Đường, Phật Giáo vì hắn mà hưng thịnh, cũng nên do hắn mà rơi xuống.

Tốn thời gian mười năm, Đường Tam Tạng đi khắp Nam Chiêm Bộ Châu và Đông Thắng Thần Châu. Hắn đi đến đâu Phật Giáo kêu rên đến đó. Đệ tử Phật môn cũng từng tụ tập phản kháng tất cả phản kháng đều như bọt biển tan tành khi đứng trước vị Phật Đà duy nhất trong tam giới thôi.

Mười năm sau, Đường Tam Tạng lại quay về Đại Đường. Kim thân của hắn ngồi trên đài sen, hắn dung hợp tinh hoa Phật Giáo Đại Thừa và Tiểu Thừa, kết hợp với tình hình thực tế của Đông Thổ để thành lập Phật Giáo Trung Thừa, bản thân tự nhận là Đông Phương Phật Tổ, phổ độ chúng sinh Đông Thổ Đại Đường.

Kim Liên khổng lồ lơ lửng trên một ngọn núi ngoài thành Trường An, Đường Tam Tạng mặc áo cà sa, tay cầm Cửu Hoàn Tích Trượng, ngồi xếp bằng kim liên, phía sau có một pháp thân màu vàng lóng lánh chiếu rọi thiên địa, Phật luân thắp sáng chư thiên.

Vô số tăng lữ thành kính quỳ lạy, ánh mắt cháy rực dõi theo vị Phật trên đỉnh núi, số tăng lữ này đều là tăng lữ Phật Giáo Trung Thừa được đích thân quốc vương của Nữ Nhi Quốc tuyển chọn, tuy rằng số lượng không bằng Phật tử của Phật Giáo trước kia nhưng đều là chân tăng tu thân độ nhân.

"Ta quan là Nam Diêm Phù Đề chúng sinh, xao tâm động niệm đều là tội, sinh tử đau khổ, phiền não vô lượng.

Bần tăng nguyện phát trung thừa tâm, phổ độ hết thảy, nguyện thay chúng sinh chịu vô lượng khổ, để chúng sinh đều cảm nhận được hạnh phúc. Bần tăng Huyền Trang lập Phật Giáo Trung Thừa ở Đông Thổ, về sau sẽ giảng Trung Thừa Phật Pháp để phổ độ chúng sinh Đông Thổ.

Nam Mô A Di Đà Phật!”

Dân chúng sống tại Trường An ngẩng đầu nhìn Phật Đà trên không rồi thành kính niệm: "Nam Mô Đông Phương Phật Tổ!"

Những năm gần đây, Đường Tam Tạng đã hạ bệ Phật Giáo cũ, tín ngưỡng đã sụp đổ, hầu như không còn, hiện tại đã đến lúc hắn thành lập tín ngưỡng Phật Giáo mới, lấp đầy nội tâm trống rỗng của tín đồ. Phật Giáo Trung Thừa thành lập vô cùng thuận lợi.

...

Tiếng nói của Đường Tam Tạng truyền đến tận Cửu Trọng Quan.

“Bần tăng nguyện phát trung thừa tâm, phổ độ hết thảy, nguyện thay chúng sinh chịu vô lượng khổ, để chúng sinh đều cảm nhận được hạnh phúc.

Bần tăng Huyền Trang lập Phật Giáo Trung Thừa ở Đông Thổ, về sau sẽ giảng Trung Thừa Phật Pháp để phổ độ chúng sinh Đông Thổ.

Nam Mô A Di Đà Phật!”

Chúng thần cúi đầu nhìn xuống hạ giới, mắt thần xuyên qua không gian trùng trùng điệp điệp để dõi xuống Trường An, Đại Đường.

Dương Tiễn có vẻ khá kinh ngạc: "Không ngờ Đường Tam Tạng lại quay về Đông Thổ, còn lập ra một Phật Giáo nữa.”

Na Tra cười hì hì: "Cái này có gì kỳ lạ? Lúc trước Thích Ca Mâu Ni cũng lập ra Phật Giáo mới đó thôi, nói thẳng ra là hắn ta cũng cướp lấy Phật vị của Nhiên Đăng Phật Tổ đó còn gì?"

Ngọc Hoàng Đại Đế ngồi trong Lăng Tiêu Bảo Điện chứng kiến sự việc liền cười ha ha: "Thú vị, thú vị, ba đệ tử của Như Lai đều phản bội hắn.

Đầu tiên là Vô Thiên nhập ma, sau đó thì đến lượt A Y Nạp Phạt đầu quân cho Vô Thiên, hiện tại ngay cả Đường Tam Tạng cũng lập Phật Giáo mới ở Đông Thổ. Hắn làm sư phụ mà để mọi việc đi đến mức này thì đúng là quá thất bại.

Ha ha!”

Ngọc Hoàng Đại Đế kêu to: "Thái Bạch!”

Thái Bạch Kim Tinh từ bên ngoài chạy vào, cung kính thưa: "Bái kiến bệ hạ!"

"Ngươi thay ta tặng một ít bàn đào long nhãn để chúc mừng Đường Tam Tạng lập Phật Giáo mới, cũng để chứng danh cho Phật Giáo này.”

Thái Bạch Kim Tinh lập tức cung kính đáp: "Vâng!" rồi xoay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment