Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh đang đấu với mấy vị Phật để cướp lấy Phật Bảo Xá Lợi Tử ở Hoa Quả Sơn. Dao động chiến đấu chấn động thiên địa. Pháp lực hủy diệt cuồn cuộn khiến Đông Hải không ngừng nổi sóng.
“Bần tăng nguyện phát trung thừa tâm, phổ độ hết thảy, nguyện thay chúng sinh chịu vô lượng khổ, để chúng sinh đều cảm nhận được hạnh phúc.
Bần tăng Huyền Trang lập Phật Giáo Trung Thừa ở Đông Thổ, về sau sẽ giảng Trung Thừa Phật Pháp để phổ độ chúng sinh Đông Thổ.
Nam Mô A Di Đà Phật!”
Giọng nói của Đường Tam Tạng từ trên trời truyền đến.
Rầm!
Tôn Ngộ Không dùng gậy đánh bay một tên, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, kim quang trong đôi mắt lóe lên, hình như có thể nhìn thấy một hư ảnh Phật Đà. Khỉ ta cười lớn: "Tạo hóa, tạo hóa, tiểu hòa thượng bây giờ lại thành Phật Tổ.”
Đức Phật bị Tôn Ngộ Không đánh bay liền phẫn nộ kêu lên: "Tà Phật, đây là tà Phật."
Trư Bát Giới cười ha ha: "Cuối cùng thì sư phụ cũng tìm được Phật của mình, khi ta làm Phật, khắp nơi đều là Linh Sơn, Nam Mô Đông Thổ Phật Tổ.”
Sa Ngộ Tịnh cũng cười lớn: "Nhị sư huynh nói phải!"
Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không xoay tròn mấy vòng rồi bị hắn để ra sau lưng, Tông Ngộ Không nói lớn: "Hai vị sư đệ, sau khi ma kiếp bị diệt bỏ thì các ngươi định đi đâu?"
Trư Bát Giới cười: "Lão Trư ta theo sư phụ mới thành Phật, lúc này cũng phải theo sư phụ rồi.”
Sa Ngộ Tịnh cũng bật cười: "Ta cũng vậy!"
"Được rồi, được rồi, tiểu hòa thượng thành lập Phật Giáo, chúng ta sẽ tiếp tục hộ tống tiểu hòa thượng.
Nhận của lão Tôn một gậy đi!"
Ba huynh đệ Tôn Ngộ Không đồng thời ra tay, Kim Cô Bổng, Cửu Xỉ Đinh Ba, Hàng Yêu Bảo Trượng cùng phát ra hào quang.
Ầm! Mấy vị Đại La Phật Đà bị đánh bay, Đông Hải lại cuộn sóng.
...
Kiều Gia Trang, Tây Ngưu Hạ Châu, Kiều Linh Nhi mặc một bộ quần áo trắng trong như tuyết, hắn ngồi xếp bằng trên đầu thuyền, miệng lẩm bẩm niệm đạo kinh.
Giọng nói của Đường Tam Tạng vang đến tận chỗ hắn.
Kiều Linh Nhi giật mình, hắn mở choàng mắt nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt kia ngập tràn lửa giận.
"Ôi!” Kiều Linh Nhi lập tức che đầu, hắn hét lên đầy đau đớn rồi lẩm bẩm oán giận: "Sư phụ, ngài lại đập vào đầu ta.”
Bạch Cẩm đang nhàn nhã nấu rượu với nếm thức ăn ngon trong thuyền cất lời: "Ta bảo ngươi ngoan ngoãn niệm kinh cơ mà, sao tự dưng lại giận đùng đùng lên thế hả? Chẳng lẽ kinh thư này cũng không thể dập tắt tâm tính bạo ngược của ngươi sao?"
"Sư phụ, ngài có nghe thấy giọng nói vừa rồi không? Nó từ đâu ra vậy?"
Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Có đại năng giả đang tuyên bố mình lập ra đạo thống, ngươi không cần quan tâm đến nó làm gì, dù sao cũng chẳng liên can gì đến ngươi.”
Kiều Linh Nhi đưa tay che ngực, nhíu mày: "Nhưng khi giọng nói đó vang lên bên tai lại khiến ta cảm thấy mình vừa mất đi thứ gì đó, việc ấy khiến lòng ta không thể không nóng ruột.”
Bạch Cẩm gắp một hạt lạc rồi choảng thẳng lên đầu Kiều Linh Nhi.
"Á!” Kiều Linh Nhi kêu to, hắn vội đưa tay che đầu, giọng điệu nghe rõ tủi: "Sư phụ, sao ngài lại đánh ta?"
“Ta đánh cho ngươi tỉnh ra đấy, ngươi như vậy gọi là ghen tị, tuổi còn nhỏ mà đã hay ghen tị, không chấp nhận cái tốt của người khác thì còn tu với luyện cái nỗi gì?
Kiều Linh Nhi trợn mắt: "Ghen tị? Ta mà như vậy á?"
“Ngươi suy nghĩ cẩn thận mà xem, ngươi có bao giờ khoe khoang bản lĩnh của mình chưa?”
Kiều Linh Nhi cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, hắn từng khoe khoang với đám đồng bọn của mình thật.
"Cái này gọi là hư vinh.”
“Rồi ngươi lại suy nghĩ xem, ngươi có từng khinh thường dân chúng trong thôn hay không?
Kiều Linh Nhi lại đăm chiêu, hắn nghĩ đến đám dân chúng thiển cận, ngu dốt, có kẻ cả đời cũng không ra khỏi thôn của Kiều Gia Trang là lại sinh ra ý nghĩ khinh thường, hắn cứ cảm giác bọn hắn với mình không phải người cùng một thế giới với bọn hắn, vì thế lại gật gật đầu.
"Ngươi như vậy gọi là ngạo mạn.”
"Sư phụ, ta... ta không có ý đó.”
"Ngươi luôn luôn tự nghĩ mình đứng ở vị trí rất cao, nghe đại năng giả truyền âm khắp tam giới, lập hạ đạo thống nhưng trong lòng lại dâng lên bất mãn, cái này gọi là ghen tị.”
Kiều Linh Nhi đưa tay che ngực mình, tự thấy xấu hổ: "Thì ra ta còn có nhiều thiếu sót như vậy, thật sự là hổ thẹn với những gì sư phụ đã dạy dỗ.”
Bạch Cẩm mỉm cười: "Cho nên ngươi cần phải lịch lãm.”
Kiều Linh Nhi hưng phấn liên thanh: "Cuối cùng ta cũng được đi lịch lãm rồi sao?"
Bạch Cẩm gật gật đầu: "Đọc vạn quyển sách chẳng bằng đi vạn dặm đường, chỉ khi bước lên con đường lịch lãm thì ngươi mới có thể tìm thấy đạo trong mình.”
“Hay quá! Kiều Linh Nhi hưng phấn siết chặt nắm đấm, hắn vội hỏi: "Sư phụ, thế giờ ta đã đủ giỏi chưa? Đi ra ngoài có nguy hiểm không?"
“Bây giờ à...”
Kiều Linh Nhi chờ mong nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm mỉm cười, có vẻ vô cùng nghiêm túc: "Bây giờ ngươi có đi khắp tam giới cũng chẳng tìm được mấy người đánh lại ngươi, tiên thần cũng chưa chắc làm gì được ngươi.”
“Ta mạnh đến vậy sao?” Kiều Linh Nhi rất mừng, vội hỏi thêm.
Bạch Cẩm gật gật đầu: "Chuyện đó là đương nhiên rồi, đệ tử của ta không mạnh mới kì đó.”
Kiều Linh Nhi xúc động bái lạy: "Đa tạ sư phụ đã dạy dỗ.”
“Đa tạ thì không cần, nếu ngươi chuẩn bị xuất sư thì cũng nên nộp học phí của mấy năm nay rồi nhỉ?”
Kiều Linh Nhi chớp mắt hai con mắt giăng kín sương mờ: "Học phí, học phí gì cơ ạ?"
Bạch Cẩm bật dậy: "Người phàm dưới hạ giới muốn đi học đều phải giao học phí, ta dạy ngươi bản lĩnh đủ để tung hoành tam giới, chẳng lẽ ngươi không cần nộp học phí sao?"
Kiều Linh Nhi gật đầu nói: "Đúng là nên nộp.” rồi hắn lại nói tiếp: "Sư phụ, nhưng ta không có gì cả!"
"Chuyện đó không quan trọng.”
Bạch Cẩm mở ra một quyển trục, hắn nhếch miệng cười: "Ngươi ký cái này trước đã.” Tờ giấy nợ bay về phía Kiều Linh Nhi.