Từng hòn đảo lần lượt được ban xuống, chúng đệ tử Tiệt Giáo đều tỏ vẻ vui mừng, có riêng một hòn đảo làm đạo tràng tốt hơn nhiều so với việc ở cùng nhau trên Côn Luân Sơn trước kia.
Cuối cùng chỉ còn lại Đa Bảo, Vô Đương, Kim Linh và Quy Linh, bốn vị đệ tử thân truyền cùng với Bạch Cẩm là chưa được ban đảo.
Thông Thiên phất tay nói: "Từng người các ngươi đều tự đi đi!"
"Dạ!" Mấy trăm đệ tử ngoại môn đồng loạt đáp lại, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, bọn hắn rối rít phấn khởi mà rời khỏi Kim Ngao Đảo, trong lòng đầy mong đợi bay về phía địa bàn của mình.
...
Trong đại điện, Thông Thiên nhìn quanh năm vị đệ tử phía dưới và nói: "Các ngươi có thể đi ra ngoài xây dựng đạo tràng, cũng có thể ở lại Kim Ngao Đảo."
Quy Linh thánh mẫu vội vàng cười hì hì: "Sư phụ, ta xác định sống trên Kim Ngao Đảo rồi, đây là nhà của ta."
Kim Linh thánh mẫu cũng gật đầu liên tục: "Ta cũng ở trên Kim Ngao Đảo."
Bạch Cẩm đầy mong đợi hỏi: "Sư phụ, ở trên Kim Ngao Đảo sẽ được bố trí đạo cung sao?"
"Nếu không thì ngươi ở Bích Du Cung chắc?"
Bạch Cẩm ngượng ngùng cười: "Thế thì thôi ạ! Ảnh hưởng không tốt lắm. Sư phụ, vậy ta ở bên ngoài giữ cửa cho ngài."
Thông Thiên chìa tay, một đạo thanh quang bay ra, rơi đến trước mặt Bạch Cẩm, sau đó một khối đá tam thể hiện lên: "Đây là trung tâm của Tam Quang Tiên Đảo. Lúc ta cùng với hai vị sư bá của ngươi chưa thành Thánh đã từng du lịch qua Đông Hải và tình cờ phát hiện ra một tòa tiên đảo, ở đó có một cái bạch ngọc đàm, bên trong có tam quang nhật, nguyệt và tinh lấp lánh. Nhị sư bá của ngươi thu lấy thần thủy của tam quang, sau đó tặng cho ngươi. Đại sư bá của ngươi thu lấy bạch ngọc đàm rồi luyện chế thành một chiếc bình ngọc đựng đan. Mà vi sư lại thu lấy tòa tiên đảo này, từ nay về sau, nó sẽ được ban cho ngươi làm đạo tràng."
Bạch Cẩm mừng rỡ kêu lên: "Đa tạ sư phụ!" Sau đó hắn vội vàng thu hồi tam thể thần thạch.
"Vô Đương, ngươi thì sao?"
Vô Đương thánh mẫu cung kính nói: "Đệ tử cũng nguyện ý ở lại Kim Ngao Đảo bầu bạn với sư phụ."
Thông Thiên khẽ gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.
Đa Bảo hơi do dự nhưng vẫn cung kính bái lạy: "Đệ tử thỉnh cầu sư phụ cho lập đạo tràng ở bên ngoài."
Thông Thiên chỉ tay, một đạo thanh quang bắn ra, ngưng tụ thành một khối sơn thạch màu xám ở trước mặt Đa Bảo: "Năm đó đạo tổ giảng đạo ở Tử Tiêu Cung, sau khi buổi giảng dạo kết thúc thì tới Phân Bảo Nhai chia bảo, lúc chúng Thần Thánh nhận bảo xong, vi sư lập tức thu Phân Bảo Nhai lại, kể từ hôm nay nó sẽ trở thành đạo tràng của ngươi."
Đa Bảo kinh ngạc và mừng rỡ bái lạy: "Đa tạ sư phụ!" Mặc dù hắn vẫn không biết Phân Bảo Nhai này có gì đặc biệt nhưng chỉ riêng việc nó được chọn làm nơi đạo tổ chia bảo thì đã đủ thấy Phân Bảo Nhai này bất phàm rồi.
Thông Thiên phất tay nói: "Đều đi đi!"
Năm người cùng đứng dậy, chắp tay thi lễ rồi đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi đại môn của Bích Du Cung, Bạch Cẩm nhìn về phía khối đá trong tay Đa Bảo rồi nở một nụ cười thân thiết, hữu hảo, kèm theo một chút chất phác: "Sư huynh, khối đá kia của ngài trông có vẻ u tối, hẳn là hòn đảo cũng không tốt lắm, quá không phù hợp với thân phận của ngươi rồi, hôm nay sư đệ ta đành chịu thiệt vậy, ta sẽ đổi đạo tràng với ngươi."
"Không đổi!"
"Đừng mà! Sư huynh, sư đệ thật sự không đành lòng để ngươi ở một nơi vắng vẻ như thế."
Đa Bảo dừng bước, nhìn Bạch Cẩm rồi nhàn nhạt nói: "Sư đệ, Tam Quang Đảo rất đẹp nhưng nếu ngươi để nó trống không hoặc là kiến tạo một đạo cung toàn là đất đã thì sẽ còn không đẹp nữa rồi.
Số tiên tài thần bảo còn dư lại sau khi xây đạo cung cho sư phụ cũng không đủ để xây dựng một tòa đạo cung, so với việc quan tâm đạo tràng của sư huynh có đẹp hay không thì ngươi vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để xây đạo cung của mình đi!"
Bạch Cẩm đưa tay che ngực, sau đó lảo đảo lui về sau hai bước rồi lẩm bẩm nói:
"Sư huynh, ngươi đâm vào tim ta rồi!"
"Ha ha..." Đa Bảo cười rộ lên, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Bạch Cẩm bỏ tay xuống rồi vội vàng đuổi theo.
Bạch Cẩm cầm lấy khối đá ba màu rồi đi thẳng ra một trăm dặm về phía nam của Kim Ngao Đảo, sau đó hạ xuống một hòn đảo nhỏ, hắn quan sát xung quanh, phong cảnh trên đảo vô cùng tuyệt sắc, sản vật cũng rất phong phú, đủ loại chim muông xinh đẹp đang bay lượn và hót véo von, còn có sông nước hiểm trở, thác nước mỹ lệ.
Sau khi đi dạo một vòng, Bạch Cẩm đi tới một bụi cỏ trên đất, ngửa mặt nằm xuống và ngắm nhìn bầu trời, trong lòng âm thầm dự tính những phế liệu mà mình tiết kiệm được. Làm thế nào bây giờ? Hoàn toàn không đủ!
Không được, không thể ngồi chờ chết, cũng không thể ngồi chờ vật liệu từ trên trời rơi xuống được, Bạch Cẩm xoay người ngồi dậy rồi bay vọt lên cao, xoay người một cái trên không trung, sau đó ‘ùm’, hắn lao xuống biển.
Sáng sớm hôm sau, mấy đạo thân ảnh cưỡi mây đạp gió mà tới, bọn hắn trôi lơ lửng ở bên ngoài hải đảo rồi mừng rỡ kêu lên: "Sư huynh..."
"Cầu kiến sư huynh!"
...
Trên bãi cỏ, Bạch Cẩm đang nấu một con sò biển lớn, khắp người đều là bụi bặm, nghe được tiếng kêu, hắn vội vàng đứng dậy, vẫy tay thu hồi sò biển, sau đó tiên quang lưu chuyển khắp người, Bạch Cẩm lại khôi phục dáng vẻ ngăn nắp và sạch sẽ.
Hắn san phẳng lại bãi cỏ và nói: "Tất cả vào đi!"
Mấy đám mây bay tới, bay xuống bãi cỏ ở bên cạnh Bạch Cẩm, theo thứ tự là Thạch Cơ, Cô Lương, Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu cùng với Kim Quang Tiên và Triệu Công Minh.
Cô Lương quan sát xung quanh rồi mừng rỡ kêu lên: "Sư huynh, đạo tràng của ngài thật đẹp!"
"Đây là đạo tràng sư phụ ban cho, tên là Tam Quang Tiên Đảo."