Triệu Công Minh cười ha ha: "Thật trùng hợp! Đạo tràng của ba vị muội muội này của ta tên là Tam Tiên Đảo, chỉ thiếu mỗi một chữ."
Vân Tiêu mỉm cười: "Nó cách đây cũng không xa, sau này vẫn mong sư huynh quan tâm nhiều hơn."
Bạch Cẩm cười nói: "Sư muội khách khí rồi! Đã là đồng môn thì quan tâm lẫn nhau chính là việc nên làm."
Thạch Cơ nghi ngờ: "Sư huynh, đạo cung của ngài đâu?"
Bạch Cẩm hỏi ngược lại: "Đạo cung của các ngươi đều đã xây xong rồi sao?"
Mấy người đồng loạt gật đầu, ngay cả Cô Lương cũng gật đầu như chuyện đương nhiên, dĩ nhiên là xây xong rồi!
Bạch Cẩm lập tức cảm thấy tức ngực, thậm chí ngay cả Cô Lương mà ta cũng không bằng ư?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa rồi ung dung nói: "Vừa mới rời khỏi Côn Luân nên trong lòng nhất thời có chút xúc động, ngẩng đầu nhìn trăng sao, ta lại nhớ tới trời đêm ở Côn Luân, mặc dù núi và biển đều có chung một ánh trăng nhưng lòng thì đã không phải lúc xưa nữa rồi!"
Ánh mắt đám người Thạch Cơ, Triệu Công Minh nhìn Bạch Cẩm đều lập tức thay đổi, sư huynh thật là một người trọng tình cảm!
Thạch Cơ gật đầu cảm thán: "Sư huynh nói rất đúng, mặc dù khi ở Côn Luân Sơn, chúng ta rất hay cãi nhau ầm ĩ nhưng đột nhiên rời khỏi thì trong lòng thật sự có chút nhớ."
Vân Tiêu nhu hòa nói: "Sư huynh, việc xưa có thể nhớ lại nhưng chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước. Hôm nay, chi bằng chúng ta cùng giúp sư huynh xây dựng đạo cung đi."
Triệu Công Minh cười ha ha: "Đại muội nói rất đúng! Sư huynh, hôm nay chúng ta sẽ giúp ngài."
Bạch Cẩm mơ hồ trợn trắng mắt, ta cảm thấy các ngươi đang muốn bêu xấu ta thì có, hắn lập tức nở nụ cười thân thiết: "Ta cảm ơn các ngươi! Tuy nhiên ta còn có chút việc muốn đi cầu kiến sư phụ, hôm nay không có cách nào xây dựng được, các ngươi cứ tùy ý đi dạo một chút, ta đi trước đây." Lúc này dưới chân xuất hiện một đám mây, Bạch Cẩm bay thật nhanh về phía Kim Ngao Đảo.
Triệu Công Minh nghi ngờ nói: "Ơ... Sao sư huynh lại đi rồi?"
Thạch Cơ giải thích: "Chắc là sư huynh đi thỉnh an sư phụ."
Triệu Công Minh vội vàng hỏi: "Thỉnh an sư phụ? Vậy chúng ta có phải đi không?"
Cô Lương lắc đầu: "Dĩ nhiên chúng ta không được đi, không phải đệ tử nào cũng có tư cách quấy rầy sư phụ, toàn bộ Tiệt Giáo cũng chỉ có mấy vị kia sư huynh, sư tỷ thân truyền cùng với Bạch Cẩm sư huynh của chúng ta mới có tư cách đi thỉnh an sư phụ."
Triệu Công Minh gật đầu, trong lòng dâng lên một cỗ hâm mộ, Bạch Cẩm sư huynh thật là lợi hại, không hổ là đệ tử ngoại môn đứng đầu.
Bạch Cẩm bay một mạch về lại Bích Du Cung rồi chắp tay thi lễ: "Sư phụ, đệ tử đến thỉnh an ngài."
"Vào đi!" Âm thanh của Thông Thiên vang lên trong đạo cung.
Bạch Cẩm sải bước đi vào đạo cung, quỳ trên một cái bồ đoàn rồi lớn tiếng nói: "Đệ tử thỉnh an sư phụ, chúc cho sư phụ thông suốt Thánh đạo, mọi việc thuận lợi, chúc cho Tiệt Giáo ta uy đức hồng hoang, phồn vinh hưng thịnh."
"Đứng lên đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy duỗi hai tay, trên tay xuất hiện một con sò biển có kích cỡ vài thuốc, bên trong sò biển bày các loại nguyên liệu nấu ăn, hơi nóng bốc lên, lúc này hắn mới vừa đi vừa chạy về phía trước rồi tươi cười nói: "Sư phụ, đây là đồ đệ tử biếu ngài, là một món ngon mà tối hôm qua đệ tử mới nghiên cứu và làm ra được, vừa làm xong, đệ tử lập tức bưng tới cho ngài, mời sư phụ thưởng thức."
Thông Thiên vẫy tay thu hồi sò biển, sau đó quan sát Bạch Cẩm: "Hôm nay lại ân cần như vậy? Nói đi! Có chuyện gì?"
Bạch Cẩm ngượng ngùng cười: "Sư phụ, đệ tử muốn thú nhận một chuyện."
"Nói!"
"Sư phụ, đệ tử chưa chuẩn bị vật liệu xây dựng đạo cung, ngài có thể lại cho đệ tử mượn một chút được không? Hiện tại chút phế liệu này không đủ để xây dựng đạo cung."
"Vi sư xây luôn cho ngươi một tòa đạo cung, thấy thế nào?"
Bạch Cẩm gật đầu liên tục, đôi mắt sáng lên, hắn mừng rỡ nói: "Được ạ! Được ạ! Đa tạ sư phụ."
"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ."
Bạch Cẩm lập tức thất vọng cúi đầu.
"Bạch Cẩm, vi sư nơi này vẫn còn một ít vật liệu."
Hia mắt Bạch Cẩm sáng lên, hắn vội vàng ngẩng đầu, mong đợi nhìn sư phụ, đôi mắt to sáng rực chớp chớp, sư phụ, người thấy ta có đáng yêu không?
Thông Thiên đổi đề tài rồi đột nhiên nói: "Vi sư định truyền đạo ở Đông Hải."
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm lập tức biến mất, dáng vẻ cợt nhả được thay bằng vẻ nghiêm nghị, nói: "Sư phụ, ta phản đối! Chúng ta vừa mới đặt chân ở Đông Hải, để một thời gian hãy thu học trò thì tốt hơn, hơn nữa sau này, khi chiêu mộ đệ tử, chúng ta cũng phải xem xét chặt chẽ, chỉ lấy người ưu tú, không thể để sự việc giống như lần trước tiếp tục phát sinh được, đệ tử tùy tiện thu nhận lại dám ẩu đả ở Côn Luân Sơn, thật sự quá vô pháp vô thiên, làm sao loại người như vậy có thể trở thành đệ tử của Tiệt Giáo ta chứ?"
Thông Thiên mỉm cười gật đầu: "Bạch Cẩm, ngươi nói rất có lý. Thôi được! Vi sư sẽ lại chờ thêm vậy."
Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, sau đó chắp tay thi lễ: "Sư phụ anh minh!"
Thông Thiên bừng tỉnh: "Đúng rồi, Đại sư bá của ngươi cũng đang xây dựng đạo cung, có thể sẽ còn dư lại một ít phế liệu."
Hai mắt Bạch Cẩm sáng lên, hắn vội vàng chắp tay lạy một cái, sau đó áo não kêu: "Sư phụ, hôm qua ta đã nói là phải đi thỉnh an Đại sư bá nhưng không ngờ lại có thể quên được loại việc quan trọng này, vẫn mong sư phụ đưa ta qua đó, ta sẽ đi thỉnh an và chào hỏi Đại sư bá."
Thông Thiên mỉm cười: "Hiếm khi ngươi lại có hiếu tâm như này, nếu đi thì hãy ở lại với Đại sư bá của ngươi mấy ngày."
"Vâng!" Bạch Cẩm vui vẻ nói.
Thông Thiên vung tay lên, trong nháy mắt, thân ảnh của Bạch Cẩm đã biến mất.
Trong đại điện, Thông Thiên lập tức kêu lên: "Vô Đương."
Vô Đương thánh mẫu từ bên ngoài đi vào, chắp tay thi lễ nói: "Sư phụ."
"Ngươi đi truyền tin ra ngoài rằng vi sư muốn thu rất nhiều đồ đệ, người có duyên đều có thể tới bái sư."