Vô Đương thánh mẫu hơi do dự, chần chờ nói: "Sư phụ, hẳn là việc thu đồ đệ nên giao cho Bạch Cẩm sư đệ phụ trách chứ? Hắn mới là đệ tử ngoại môn đứng đầu."
Thông Thiên ho khan: "Bạch Cẩm hắn vẫn còn có những việc khác, đã đi đến hồng hoang đại địa rồi, ngươi hãy chủ trì lần thu đồ đệ này đi, mở ra cánh cửa tiện lợi."
Vô Đương thánh mẫu đành nói: "Vâng! Đệ tử hiểu rồi." Sau đó nàng xoay người đi ra ngoài.
...
Hồng hoang bát ngát, vạn vật mênh mông.
Một đạo quang mang lóe lên, Bạch Cẩm lập tức xuất hiện trong một dãy núi.
Bạch Cẩm lắc lắc cái đầu đang choáng váng, sau đó ngẩng lên nhìn khắp xung quanh, thú gầm vượn hú, ưng lượn hổ gầm, hắn có thể nhìn thấy một mảnh vắng lặng, không hề có bóng người, đây là đâu?
Bạch Cẩm thả ra nguyên thần chi lực, bao trùm vạn dặm trong thiên địa nhưng lại hoàn toàn không phát hiện được sự tồn tại của đạo tràng nào cả, đừng nói là đạo tràng, ở đây chỉ có một vài tiểu yêu tiểu quái, ngay cả một đại tu sĩ cũng không có.
Bạch Cẩm lập tức trợn tròn mắt, sư phụ đưa ta đến nhầm chỗ rồi? Đây là đâu? Ta không biết đường!
Bạch Cẩm cưỡi mây, bay về phương xa, hắn quan sát khắp nơi dọc theo đường đi, ta có công đức trong người nên hẳn là gặp nạn sẽ hóa tốt lành đúng không? Đại năng ẩn cư mau ra đây đi, ở đây có đạo hữu lạc đường.
Trong ba ngày, Bạch Cẩm xuyên qua núi cao sông lớn, vượt qua ba vạn dặm đồng bằng nhưng một bóng người của đại năng tu sĩ cũng không thấy, như vậy có thể thấy được đây là nơi vắng lặng bực nào.
"Ha ha... Sư chất đi đâu đó?"
Lúc Bạch Cẩm đang vội vàng bay đi thì đột nhiên một giọng nói vang lên.
Trong lòng vô cùng vui mừng, mình gặp được đại năng rồi? Hắn vội vàng dừng mây lại rồi nhìn xung quanh.
"Xuống đây."
Bạch Cẩm chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó lập tức xuất hiện trong một cái sơn cốc, bên trong sơn cốc có một thanh niên tuấn mỹ mặc bạch y đang ngồi xếp bằng trên một đóa hoa khổng lồ, phía trước có một vị lão phụ nhân đang quỳ.
Bạch Cẩm cả kinh kêu lên: "Sư thúc!" Hắn lùi lại hai bước theo bản năng, trong lòng âm thầm kêu khổ, như này thì vận khí của ta là tốt hay là không tốt đây? Bạch Cẩm âm thầm nhắc nhớ bản thân phải thật cảnh giác, vị thiếu niên trước mặt này chính là Chuẩn Đề Thánh Nhân của Tây phương, theo như sư phụ nói, hắn đã thèm muốn mình rất lâu rồi.
Chuẩn Đề đưa tay đặt trên đỉnh đầu của lão phụ nhân, sau đó ôn tồn nói: "Ngươi có duyên với Tây Giáo của ta, hôm nay hiểu rõ bản tâm, nguyện ý quy y, ta ban cho ngươi danh hiệu Tì Lam Bà, có thể vào Cực Lạc tịnh thổ để nghe đạo luyện pháp."
Lão phụ nhân quỳ xuống đất, dập đầu kích động: "Đa tạ Thánh Nhân! Đa tạ Thánh Nhân!"
Chuẩn Đề ôn tồn nói: "Đứng lên đi!"
Lão phụ nhân lập tức đứng dậy, xoay người đứng ở sau lưng Chuẩn Đề Thánh Nhân, sắc mặt nghiêm túc.
Chuẩn Đề nhìn về phía Bạch Cẩm: "Tiểu sư điệt, hình như ngươi rất sợ ta? Vì sao vậy?"
Bạch Cẩm vội vàng chắp tay thi lễ thật sâu, sau đó trịnh trọng nói: "Ta không hề sợ sư thúc, ta chỉ kính trọng sư thúc."
Chuẩn Đề cười ha ha: "Tiểu sư điệt nói chuyện rất thông minh, người khiến mọi người sợ hãi là ma, khiến chúng sanh kính trọng mới là Thần Thánh."
"Sư thúc nói rất đúng!"
"Tiểu sư điệt, ngươi không ở Đông Hải mà lại chạy đến nơi vắng lặng này làm gì?"
Bạch Cẩm nói thầm: "Ta cũng không biết! Sư phụ nói đưa ta đến tìm Đại sư bá nhưng ta vừa xuất hiện đã ở gần đây rồi."
Chuẩn Đề quan sát Bạch Cẩm, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nơi này cách Dương Thọ Sơn trăm vạn dặm, Thông Thiên cố ý đưa Bạch Cẩm tới nơi này, đây là không muốn để Bạch Cẩm gặp được Thái Thượng sư huynh! Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười châm biếm, mặc dù Chuẩn Đề không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng phá hư tính toán của Thông Thiên sư huynh cũng rất thú vị.
Chuẩn Đề chậm rãi nói: "Ở phía nam Bất Chu Sơn, cách tổ địa của Nhân tộc không xa có một mảnh dãy núi, chủ phong không cao, cũng rất rộng rãi, nổi tiếng nhờ giàu lòng nhân ái, tên của nó là Dương Thủ Sơn. Đạo tràng của Thái Thượng sư huynh chính là ở trên Dương Thủ Sơn, cách đây những trăm vạn dặm."
Bạch Cẩm trợn tròn mắt, trăm vạn dặm? Làm sao sư phụ lại ném ta đến nơi này? Mắt mờ hay là uống say?
Bạch Cẩm nhìn Chuẩn Đề Thánh Nhân trước mặt rồi vội vàng chắp tay thi lễ, khuôn mặt tươi cười: "Từ lâu ta đã nghe được rằng hai vị sư thúc của Tây Phương hành đạo từ bi, phổ độ chúng sanh, vẫn mong sư thúc có thể giúp đỡ."
Chuẩn Đề khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Thôi được! Gặp nhau chính là có duyên, ta đưa tiểu sư điệt đến Dương Thủ Sơn."
Bạch Cẩm vội vàng cảm kích: "Đa tạ sư thúc."
Chuẩn Đề mỉm cười: "Gặp nhau tức là có duyên, tiểu sư điệt có bằng lòng nghe ta giảng đạo một phen không."
Bạch Cẩm cảm thấy khó nói nên lời, lại muốn giảng đạo? Mấy Thánh Nhân đều sao vậy? Người nào cũng muốn giảng đạo! Khoảng thời gian trước ta phải nghe Thánh Nhân giảng đạo, nghe đến đầu óc cuồn cuộn, suýt chút nữa bị hành hạ đến nôn ra rồi.
Trong chốc lát, Bạch Cẩm có chút sững sờ, khuôn mặt Chuẩn Đề tỏ vẻ tươi cười, nghe được Thánh Nhân muốn giảng đạo nên kích động đến ngốc rồi sao?
"Tiểu sư điệt đừng quá xúc động, tuy chúng ta đông tây khác nhau nhưng kỳ thực đều là đại pháp được truyền thừa từ Hồng Quân đạo tổ, ta cùng Thông Thiên xưng huynh đệ, ngươi cũng là vãn bối của ta, mọi người đều là người nhà, sau này nếu muốn nghe đạo thì có thể tới Tây phương tìm ta." Chuẩn Đề mỉm cười nói.
Bạch Cẩm phục hồi lại tinh thần rồi vội vàng chắp tay làm lễ, vô cùng xúc động nói: "Được sư thúc ưu ái như vậy, đệ tử thật sự không biết lấy gì báo đáp nhưng quả thật là ta đang có việc gấp phải cầu kiến đại sư bá, không có thời gian nghe đạo. Một hôm nào đó, chắc chắn ta sẽ tự mình Tây phương để nghe đại đạo của sư thúc."