Thánh Nhân ở sâu trong Hỗn Độn đều trợn mắt há mồm, đây là cái gì? Hoá thân? Hóa thân sao có thể đạt được thánh vị? Trong mắt các Thánh Nhân ngoại vực rực lửa, chắc chắn bọn ta phải học phương pháp này.
Từng thân ảnh đi ra khỏi thân thể Thái Thượng và những người khác, người nào người nấy đều ngập tràn thánh uy. Tám vị Thánh Nhân chớp mắt biến thành ba mươi hai vị, tất cả đều cười lạnh nhìn bốn mươi vị Thánh Nhân ngoại vực trước mặt.
Vĩnh Hằng đại thần nghiêm nghị hét lớn: “Nếu như ra tay trấn áp, thế giới này sẽ không giữ được.”
Chư thánh đại chiến trực tiếp phá vỡ Hỗn Độn Vực, những nơi bị trận chiến ảnh hưởng, tất cả đều bị huỷ diệt.
Lúc Thánh Nhân đại chiến, nhiều thần linh ngoại vực đã tấn công ba mươi ba đế quan. Trận chiến trước đèo đế quan lại bắt đầu, còn bi thảm hơn nhiều so với trận trước.
Sự chênh lệch lớn về quân số khiến Bạch Cẩm và những người khác chỉ có thể dựa vào đế quan để phòng thủ, chứ không có sức mạnh để tấn công.
Trong Tử Tiêu Cung ở Hỗn Độn, có hai vị lão giả ngồi xếp bằng đối diện nhau. Một vị là Đạo Tổ chí cao vô thượng của hồng hoang, vị còn lại là một lão giả xa lạ với đôi lông mày rủ xuống.
“Dương Mi Đại Tiên, cuối cùng ngươi cũng trở lại.”
Dương Mi Đại Tiên cười nói: “Đạo hữu, ngươi gây chuyện lớn như vậy ở Hỗn Độn, sao ta không biết cho được? Nếu đã biết, sao ta có thể trơ mắt nhìn hồng hoang bị hủy diệt?
Nhưng điều ta không ngờ là, hồng hoang của hiện tại thực sự đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ta. Phương pháp Trảm Tam Thi, ta không ngờ đồng đạo lại mở ra pháp môn huyền ảo như vậy, không hổ danh là Đạo Tổ! Thật sự khiến người khác ngưỡng mộ”
Hồng Quân Đạo Tổ bất lực cười nói: “Tất cả đều là bất đắc dĩ! Nếu hồng hoang có hàng trăm hàng ngàn Thánh Nhân, sao ta phải lao tâm khổ tứ nghĩ ra pháp môn tranh đấu làm gì?”
Dương Mi Đại Tiên liếc nhìn Hồng Quân, không nói gì trợn trắng mắt. Hàng trăm hàng ngàn Thánh Nhân, ngươi thực sự dám nghĩ tới sao, toàn bộ Hồng Mông còn không có tới một trăm vị Thánh Nhân.
Dương Mi Đại Tiên nhìn chằm chằm vào Hồng Quân nói: “Ta muốn nhờ Đạo Tổ dạy ta pháp môn Trảm Tam Thi.”
Hồng Hài khẽ gật đầu, cười nói: “Được!”
Hắn đưa tay chỉ vào Dương Mi, một đốm sáng xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn
Dương Mi đưa tay ra, ngón tay hai người chạm vào nhau, điểm sáng lập tức biến mất.
Dương Mi Đại Tiên hốt hoảng trong chốc lát, sau đó tỉnh táo lại nói: “Thì ra là như vậy! Ta có thể mượn đại chiến lần này, cắt đứt ác niệm.”
Hắn lập tức đứng dậy và nói: “Đạo hữu, ta đi giúp bọn hắn một tay.”
Hồng Quân khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Đạo hữu vất vả rồi.”
Dương Mi bước ra ngoài, sau khi đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hồng Quân cau mày nói: “Có vẻ như ngươi không hề lo lắng, có phải ngươi còn thủ đoạn gì phía sau không?”
Hồng Quân thi cười và nghiêm túc nói: “Không, ta đang rất lo.”
“Ha ha, trông ngươi chả có vẻ gì là lo lắng. Bỏ đi! Ta cũng không quan tâm kế hoạch của ngươi là gì, dù sao ngươi cũng không làm hại đến hồng hoang thế giới.” Dương Mi gật đầu với Hồng Quân, cười lớn thành tiếng rồi biến mất trong Tử Tiêu Cung.
Nụ cười trên mặt Hồng Quân thu lại, hắn tự nói với chính mình: “Đã đến lúc lên gặp Thiên đạo của dị vực rồi.”
Trong đầu hắn quả thật có một ý nghĩ, có lẽ lần này ta có thể thoát thân ra ngoài, sau đó biến mất trong Tử Tiêu Cung.
Trong một không gian kỳ lạ ngập tràn tử khí, một Thiên đạo pháp luân khổng lồ đang xoay tròn, toát ra hào quang chí cao chí đại, khí tức gốc rễ của vạn vật. Từng đạo phù văn huyền ảo xuất hiện trên pháp luân, nơi đây đúng là Thiên đạo không gian.
Một gợn sóng đột nhiên xuất hiện trong không gian tĩnh lặng, Hồng Quân Đạo Tổ bước ra khỏi gợn sóng, đứng trước pháp luân khổng lồ, nhỏ bé giống như một con kiến.
Hồng Quân nhỏ bé ngước nhìn pháp luân, mỉm cười hét lên: "Thiên đạo!"
"Ngươi là ai?" Một giọng nói mơ hồ, lạnh nhạt phát ra.
"Ta cũng là Thiên đạo!"
Pháp luân khổng lồ vặn vẹo, hoá thành một thanh niên lạnh lùng, nói: "Ngươi muốn nuốt chửng ta?"
"Là ngươi xâm phạm ta trước!"
"Đây là ý muốn của chúng sinh!" Tên thanh niên lạnh lùng phất tay về phía Hồng Quân, đại đạo hoá thành một sợi dây xích khóa về phía Hồng Quân.
Hồng Quân cười nói: "Đại đạo vốn là công pháp, cái này không thể làm gì được ta." Một đạo đại đạo xuất hiện ở trước mặt hắn, ngăn chặn tất cả xiềng xích pháp tắc.
Ầm ~ Xiềng xích pháp tắc đâm vào đại đạo pháp luân, các mảnh vỡ văng ra, toàn bộ xiềng xích đều liên kết trên pháp luân.
Hồng Quân vươn tay ấn vào đại đạo pháp luân, chuyển động cổ tay rồi từ từ xoay tròn, tất cả xiềng xích quấn vào nhau, siết nhau mà chết, các liên kết của xiềng xích bị đứt ầm ầm ầm.
Sắc mặt thanh niên Thiên đạo vẫn không thay đổi, thờ ơ nhìn Hồng Quân, nói: "Ngươi rất mạnh, có thể nuốt chửng ta."
Hồng Quân khẽ lắc đầu nói: "Ta sẽ không nuốt chửng ngươi, nếu như nuốt chửng ngươi, ta sẽ không có cơ hội chạy trốn. Trấn áp!" Hắn giơ tay vỗ vào thanh niên thiên đại, một đại đạo chân phù xuất hiện, trấn áp về phía thanh niên Thiên đạo.
Trong không gian đột nhiên vang lên những tiếng vang lớn. Từng Thiên đạo pháp luân xuất hiện, tất cả đều mang theo khí cơ chí cao chí thượng, bao vây lấy Hồng Quân.
Sắc mặt Hồng Quân thay đổi, kinh ngạc nói: "Ngươi vậy mà lại triệu hồi Thiên đạo của các thế giới khác, lẽ nào ngươi sinh ra linh trí?"
Thanh niên lạnh lùng bình tĩnh nói: "Ta không biết linh trí ngươi nói là gì, có phải là giống như ngươi không?
Chỉ là ta tính toán, làm vậy là kết quả có lợi nhất đối với ta."
Những đại đạo pháp luân khác vặn vẹo, hoá thành những hình thái khác nhau. Tất cả đều tàn nhẫn và vô tình, khí tức lớn đến mức cực điểm.