Thông Thiên ngoắc ngón tay một cái, cái giỏ đang được Bạch Cẩm cầm trong tay liền bay ra rồi dừng ở trên mặt bàn bên cạnh hắn.
Trong lòng Đa Bảo thầm mắng một câu đồ nịnh nọt. Song, hắn quỳ gối trên đệm hương bồ cung kính bái lạy, khàn giọng nói: “Đệ tử bái kiến sư phụ!”
“Đều đứng lên cả đi!” Đa Bảo và Bạch Cẩm đứng dậy rồi ngồi xếp bằng ở trên đệm hương bồ.
Thông Thiên nhìn Đa Bảo nói: “Hôm nay gọi ta ngươi đến chính là vì chuyện thu đệ tử!”
Đa Bảo theo bản năng nhìn Bạch Cẩm một cái rồi nói: “Sư phụ, việc thu đồ đệ có phải nên giao cho Bạch Cẩm sư đệ phụ trách hay không? Tránh cho đệ tử thu nhận đám đệ tử tốt xấu lẫn lộn lại chọc cho sư đệ giận dỗi, sau đó đều trục xuất tất cả bọn hắn ra khỏi sư môn!”
Thông Thiên nhìn về phía Bạch Cẩm, ngươi cảm thấy thế nào?
Bạch Cẩm tức khắc liền bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Sư phụ, người có làm sao cũng đừng tới tìm ta, gần đây trái tim nhỏ bé của đệ tử không được khỏe cho lắm.”
Thông Thiên ho khan một tiếng rồi nói: “Đa Bảo, chuyện này cứ giao cho ngươi phụ trách, tạm thời thu nhận mười ngàn đệ tử.”
Đa Bảo cung kính đáp: “Vâng!”
Ánh mắt Bạch Cẩm u oán nhìn thẳng vào Thông Thiên, trong mắt có uất ức, có không cam lòng, có nước mắt, còn có cả thấy chết không sờn.
Thông Thiên bị nhìn một hồi liền không được tự nhiên, hắn ho khan một tiếng rồi tức giận nói: “Ngươi lại làm sao nữa? Không phải chuyện thu nhận đệ tử chúng ta đã bàn xong hết rồi sao?”
Hai mắt Đa Bảo bỗng nhiên trừng lớn, trong lòng run lẩy bẩy, các ngươi đã bàn bạc xong rồi? Bàn lúc nào vậy? Sao bàn xong rồi mới nói cho ta biết? Sư phụ, ta mới là đồ đệ đầu tiên của người đó!
Bạch Cẩm sâu kín nói: “Sư phụ, quá nhiều rồi!”
Thông Thiên thấm thía nói: “Bạch Cẩm, chúng ta cần mười ngàn đệ tử.”
“Sư phụ, ngoại môn đệ tử hiện tại của chúng ta đã có tám trăm ba mươi lăm người, nói cách khác người chỉ cần nhận thêm chín ngàn một trăm mười lăm người nữa là đủ rồi.”
“Càng nhiều càng tốt, cũng phải giữ một ít để dự phòng.”
“Nhiều thì hỗn loạn! Sư phụ, nếu không thì mười ngàn đệ tử này người tự mình quản lý?”
Thông Thiên cười ha hả nói: “Cũng được, vậy chín ngàn một trăm mười lăm người. Đa Bảo, ngươi đi chuẩn bị đi!”
“Vâng!” Đa Bảo đứng dậy mang theo tâm trạng vô cùng trầm trọng đi ra bên ngoài, từ lúc vào cửa cho đến bây giờ bản thân mình nói tổng cộng chưa được mấy câu, sư phụ nói muốn tìm mình tới bàn luận, kết quả tất cả đều bị Bạch Cẩm đoạt lấy sự nổi bật.
Lúc Đa Bảo đi ra khỏi đạo cung, đột nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, trên Đa Bảo Đảo hẳn là cũng có thể trồng tiên quả đi?
Sau khi Đa Bảo rời khỏi, Thông Thiên nhìn Bạch Cẩm nghi hoặc nói: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Bạch Cẩm đứng dậy đi nhanh đến bên trên, đặt mông ngồi xuống bậc thang, cười gian xảo nói: “Sư phụ, thật ra đệ tử là tới tìm người giải mộng.”
“Giải mộng? Ngươi đường đường là một Thái Ất Kim Tiên mà còn cần giải mộng?”
“Thật sự rất cần, tối hôm qua đệ tử đã nằm mơ, ta mơ thấy Nữ Oa nương nương.”
Sắc mặt Thông Thiên tức khắc trở nên nghiêm túc, hắn vung tay lên đóng đại môn của đạo cung lại, đại đạo dao động phong tỏa toàn bộ đạo cung, phong thiên ấn địa.
Thông Thiên nghiêm túc nói: “Nàng tìm ngươi làm gì?”
“Sư phụ, sao người biết Nữ Oa nương nương tìm ta?”
“Tam giới chúng sinh không ai có thể mơ thấy Thánh Nhân.” hắn nói xong còn thâm ý liếc nhìn Bạch Cẩm một cái.
Trong lòng Bạch Cẩm tức khắc ngưng trọng, hình như lúc trước bản thân mình từng nói mình mơ gặp sư phụ, nếu thật là như vậy chẳng phải là lộ tẩy rồi sao? Tuy rằng bản thân chưa bao giờ xem thường uy năng của Thánh Nhân nhưng lại không nghĩ đến ngay cả nằm mơ cũng không thể mơ thấy.
Bạch Cẩm đành nói thật: “Nữ Oa nương nương bảo ta đến Vu tộc giúp nàng truyền một tin tức.”
“Tin tức gì?”
“Máu huyết của Nhân tộc có thể luyện chế vũ khí diệt sát nguyên thần của Yêu tộc. Đồng thời nàng còn bảo Phục Hy truyền tin tức cho Yêu tộc, máu huyết Nhân tộc có thể luyện ra Thần khí chém giết Vu tộc.”
“Ha hả, cuối cùng Nữ Oa cũng định động thủ rồi.”
Bạch Cẩm kinh ngạc nói: “Sư phụ, sao người lại biết được?”
“Ngay cả ngươi cũng có thể biết, vì sao ta lại không biết? Chỉ là không nghĩ tới Nữ Oa sẽ bảo ngươi đi làm chuyện này.”
Bạch Cẩm ngưng trọng hỏi: “Sư phụ, cứ làm như vậy thì Nhân tộc sẽ bị hai tộc Vu Yêu liên thủ tàn sát, vô ý một chút sẽ diệt tộc, vì sao Nữ Oa nương nương phải làm như vậy?”
Thông Thiên cảm khái nói: “Nàng đang bày một bàn cờ, một bàn cờ tranh đoạt đại cục với thiên địa.”
Trong lòng Bạch Cẩm thình thịch loạn nhảy, chờ mong hỏi: “Tranh cái gì?” Lúc trước khi ở Côn Luân Sơn, Bạch Cẩm cũng đã đoán rằng Nữ Oa đang thúc đẩy cho Nhân tộc trở thành nhân vật chính của thiên địa. Đây cũng là nguyên nhân Bạch Cẩm trực tiếp đồng ý ở trong mộng nhưng mà vẫn mãi chưa thể chứng minh được.
“Tranh vị cách cho Nhân tộc.”
“Tranh như thế nào?”
Thông Thiên liếc Bạch Cẩm một cái, nói: “Biết quá nhiều không tốt cho ngươi.”
Bạch Cẩm tức khắc ủ rũ cụp đuôi, vẫn không hỏi ra được cụ thể làm thế nào, chỉ còn thiếu chút nữa thôi, sao sư phụ lại trở nên khôn khéo rồi?