Bạch Cẩm cẩn thận hỏi: “Sư phụ, các Thánh Nhân khác là có ý gì? Ta đi giúp Nữ Oa nương nương làm việc có thể bị các Thánh Nhân khác tính kế hay không? Ví dụ như hai vị sư thúc của Tây phương kia?”
Thông Thiên liếc Bạch Cẩm một cái, bật cười nói: “Ngươi thế mà cũng suy nghĩ thật nhiều.”
Bạch Cẩm cười mỉa nói: “Đệ tử hơi sợ chết.”
“Nữ Oa khí phách phi phàm, vừa ra tay chính là tranh đoạt với thiên, ta và các Thánh Nhân khác đều đang quan sát, sẽ không nhúng tay vào.”
“Sư phụ, Nữ Oa nương nương bảo ta ra tay giúp Nhân tộc mở một đường máu lúc Nhân tộc bị Vu Yêu tàn sát nhưng mà với thực lực này của đệ tử thật sự là lực bất tòng tâm!”
“Không sao, nếu nàng đã nói như vậy thì chuyện đó ngươi có thể làm được.”
“Vậy phải mở đường đến đâu? Đông Hải sao?”
“Đi Thủ Dương Sơn đi! Nơi đó là địa bàn của Đại sư bá ngươi, cách Nhân tộc không xa.”
“Vâng!”
“Nữ Oa còn nói gì nữa?”
Bạch Cẩm chớp mắt, vội vàng nói: “Nữ Oa nương nương còn muốn ta chuyển cho sư phụ một câu.”
“Nói cái gì?”
Bạch Cẩm ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Nương nương nói, nếu chuyện này làm tốt thì sẽ để cho sư phụ người hủy bỏ thân phận ngoại môn thủ đồ của ta, để ta ở Tam Quang Tiên Đảo an tâm dưỡng già.”
Thông Thiên bật cười thành tiếng, đánh giá Bạch Cẩm nói: “Bỏ đi! Nếu Nữ Oa sư muội đã nói vậy thì xóa bỏ thân phận ngoại môn thủ đồ của ngươi cũng không phải không thể nhưng mà vị trí ngoại môn thủ đồ không thể bỏ trống, hiện tại cũng chưa có người thích hợp!”
Đôi mắt Bạch Cẩm đột nhiên tỏa ánh sáng, hắn kích động kêu lên: “Sư phụ, người thích hợp thì ta có rồi! Người còn nhớ lúc chúng ta vừa tới Đông Hải, Triệu Công Minh đã bảo vệ ba muội muội kia dưới uy lực của hai đầu giao long sao? Ta hiểu khá rõ người sư đệ này, có tình có nghĩa lại có tầm nhìn đại cục, hiểu quản lý biết tính toán, trong đám sư đệ có danh tiếng rất tốt, là người thích hợp cho vị trí ngoại môn thủ đồ! So với ta còn thích hợp hơn.”
“Chuyện này để sau rồi nói, hiện tại ngươi cứ làm xong chuyện Nữ Oa giao phó đi, cho dù Nữ Oa thành công hay là thất bại, thìđối với ngươi đều có chỗ tốt.”
“Để sau là khi nào?”
“Chờ khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ của Nữ Oa.”
Tay áo Thông Thiên vung lên, thân hình Bạch Cẩm biến mất trong nháy mắt.
…
Một tòa cung điện nằm trên đỉnh cao của hồng hoang đại địa, xung quanh cung điện xây dựng từng căn phòng đá, thiên địa tràn ngập hơi thở cuồng bạo của Thương Hoang Dã Cổ.
Giờ phút này, tất cả mười hai Tổ Vu đều ở bên trong Bàn Cổ Điện nguy nga, hơi thở trầm trọng.
Rầm! Chúc Dung đánh mạnh một quyền lên cái bàn bên cạnh, cuồng nộ nói: “Tên khốn nạn Hậu Nghệ này, vì một nữ tử Nhân tộc mà làm hại biết bao nhiêu con dân của chúng ta?”
Cộng Công u buồn nói: “Ta đã sớm nói, chúng ta không nên che chở cho Nhân tộc.”
Hậu thổ nhíu mày nói: “Đó là bẫy của Hi Hòa, cho dù không có Nhân tộc thì chuyện cũng sẽ không thay đổi.”
Chúc Dung ngẩng đầu nhìn về phía chủ vị, kêu lên: “Đại ca, hiện tại làm sao bây giờ? Vu tộc ta thiệt hại nhiều con dân như vậy, thù này tuyệt đối không thể không báo.”
Chúc Cửu Âm nhíu mày, răn dạy nói: “Các ngươi đều bình tĩnh một chút! Hiện tại quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi lấy lại sức hoặc là chờ người của Yêu tộc xuống đây.”
Đế Giang từ tốn nói: “Nguyên Thần bất tử, Yêu Thần bất diệt, muốn đối phó với Yêu tộc không đơn giản như vậy.”
Chúc Dung tức giận kêu lên: “Đáng giận!” Một ngọn lửa bốc cháy trên đầu gấu.
…
Cách Nghệ Vu bộ lạc không xa, đột nhiênthân ảnh của Bạch Cẩm hiện lên, hắn quay đầu nhìn trái phải một chút, sắc mặt ngưng trọng, đại cục sắp bắt đầu rồi.
Sau đó hắn mang bộ mặt tươi tắn thân thiết đi đến Nghệ Vu bộ lạc.
“Ai đó?” Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên.
Một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, ‘ầm’ một tiếng dừng lại trước mặt Bạch Cẩm. Đất đá bắn lung tung, tiếng xé gió vùn vụt truyền đến, một đại hán đứng trên mặt đất bên trong hố to, thân trên trần trụi, hình xăm dày đặc khắp người.
Bạch Cẩm vui sướng thân thiết kêu lên: “Ô Đề huynh đệ!”
Ô Đề đánh giá Bạch Cẩm, theo bản năng nhíu mày một cái, đây là Yêu tộc lần trước Tổ Vu đại nhân dẫn đến?
Mở miệng nói: “Bạch Cẩm huynh đệ, ngươi tới đây làm gì?”
“Các đại vu có ở đây sao? Ta có chuyện quan trọng muốn nói.”
Ô Đề chần chờ một chút, mở miệng nói: “Ngươi đi theo ta!” Nói xong, hắn xoay người bay vào trong bộ lạc.
Bạch Cẩm đi theo phía sau đi vào, bên trong Nghệ Vu bộ lạc không còn có bất cứ tiếng cười đùa nào, áp lực nặng nề như dưới đáy biển, mạch nước ngầm mãnh liệt dường như sẽ nổ tung bất kỳ lúc nào!
Bạch Cẩm cả đường đi theo Ô Đề đến phía trước một cung điện bằng đá, ‘bịch’ một tiếng Ô Đề nửa quỳ trước đại môn, cao giọng nói: “Cầu kiến thủ lĩnh.”
Cửa lớn đẩy ra vang ầm lên một tiếng, một giọng nói nặng nề vang lên: “Tiến vào!”
Ô Đề đứng dậy, nói: “Vào đi thôi!” Sau khi nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Bạch Cẩm cũng không để bụng, vẻ mặt tươi cười đi vào đại điện, bên trong đại điện đều trống rỗng, trên vách đá khắc hoạ đủ loại cung bắn tên của Vu tộc.
Trên chủ vị là đại hán mặc áo giáp da đang cầm da thú chà lau cây cung, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Bạch Cẩm, lần này ngươi tới là là vì chuyện gì?”