Nữ Oa nói khẽ: "Tất cả những điều này là vì tương lai sau này."
"Cái gì mà sau này? Ngươi nhìn xuống hồng hoang mà xem, ngươi là Thánh mẫu mà lại tự tay chôn vùi bọn hắn, ngươi có nghe thấy gào thét bi thương của Nhân tộc không? Ngươi có thấy được oán niệm đang tràn ngập khắp hồng hoang không?"
Sau đó hắn thương cảm nói: "Trước khi thành Thánh, ngươi là người từ bi thiện lương cỡ nào chứ nhưng ngươi bây giờ lại quá nhẫn tâm."
Nữ Oa thở dài một hơi, nói: "Trước đó ta không nói cho ngươi biết là có nguyên nhân, vì ta lo lắng sẽ bị các Thánh Nhân khác thăm dò, phá hỏng kế hoạch của ta, bây giờ nên biết cũng đã biết, nói cho ngươi cũng không sao."
Phục Hi nhìn chằm chằm Nữ Oa.
"Ta đang lên kế hoạch đoạt vị cách nhân vật chính của thiên địa cho Nhân tộc."
Đồng tử Phục Hy co rút lại, hắn vô thức tiến về phía trước rồi kinh sợ hét lên: “Muội muội, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?”
Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, toàn bộ Long tộc, Phượng tộc, Yêu tộc và Vu tộc đều không được coi là nhân vật chính của thiên địa hoặc là nói không được coi là nhân vật chính vĩnh hằng của thiên địa, tất cả các tộc đều tranh giành và cướp đoạt nhưng không một ai có thể thành công. Bởi vậy có thể thấy được, việc trở thành nhân vật chính của thiên địa khó khăn đến cỡ nào. Muốn trở thành nhân vật chính của thiên địa phải nhận được sự yêu quý và công nhận của nó. Vậy mà bây giờ muội muội của hắn lại nói muốn một Hậu Thiên chủng tộc trở thành nhân vật chính của thiên địa, trong lòng Phục Hi dâng lên một cơn sóng lớn động trời, muội muội của hắn muốn cướp đoạt quyền lực thiên địa.
"Nhân tộc là con của ta, ta phải hoạch định tương lai cho bọn hắn."
Phục Hi bất an nói: "Ngươi làm vậy là đoạt vị cách với thiên địa."
"Vậy thì sao?"
"Sao đạo tổ có thể cho phép ngươi cướp đoạt quyền hành của thiên địa?"
"Không thử thì làm sao có thể biết được?"
“Ngươi là đang hồ nháo.” Phục Hy suy nghĩ một chút rồi nghiêm nghị nói: “Muội muội, ngươi có bao giờ từng nghĩ tới, vốn dĩ thiên địa không cần một nhân vật chính hay không? Khi Long tộc cường thịnh thì có Phượng tộc đối nghịch, khi Vu tộc cường thịnh lại có Yêu tộc đối nghịch, đây là sự cân bằng, thiên đạo vốn không có ý định thiết lập nhân vật chính của thiên địa."
Nữ Oa gật đầu, mỉm cười nói: “Ta biết nhưng ta vẫn muốn thử. Nếu không trở thành nhân vật chính của thiên địa thì Nhân tộc nhỏ yếu sẽ chỉ trở thành thức ăn cho các chủng tộc khác, đó là điều mà ta không muốn nhìn thấy. "
Phục Hi trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu mất mát nói: “Ngươi là Thánh Nhân, tự có quyết định của riêng mình nhưng ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại muốn tàn sát Nhân tộc trong khi ngươi vì Nhân tộc mà đi cướp đoạt vị cách? Nhân tộc càng cường thịnh thì mới càng có lợi hơn cho ngươi mới đúng."
Nữ Oa lắc đầu, bất đắc dĩ nói: " Ta cũng không muốn như thế nhưng Nhân tộc thực sự quá yếu ớt, bọn hắn vốn không có tư cách tranh đoạt. Nếu muốn trở thành nhân vật chính của thiên địa, chắc chắn phải đi một con đường khác, hy sinh một thế hệ tộc nhân để đổi lấy khí vận gia thân và thiên địa vi hữu sau này."
"Nhân tộc có biết gì về những chuyện này không?"
"Đương nhiên không biết!"
Phục Hi trầm giọng nói: "Nhân tộc có quyền được lựa chọn, mặc dù có thể bọn hắn cũng chọn con đường này nhưng ít nhất bọn hắn cũng không oán hận."
"Những gì ta lựa chọn là tốt nhất cho bọn hắn, oán cũng tốt, hận cũng được, ta không quan tâm."
Phục Hi thở dài một hơi thật sâu nói: "Vu tộc sắp vong rồi?"
Nữ Oa gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Đại huynh, ngươi trở về đi! Trận chiến của Vu Yêu sắp diễn ra và Vu Yêu cũng sẽ kết thúc."
Phục Hi lắc đầu, cảm thán nói: "Ta sẽ không trở về"
Ánh mắt của Nữ Oa khựng lại, toàn bộ đại sảnh bỗng tràn ngập áp lực nặng nề.
Phục Hi mỉm cười nói: “Từ khi sinh ra đến nay, trước khi thành Thánh, Phục Hi ta chưa từng thẹn với thiên địa. Bây giờ là lần đầu tiên ta phụ sự tín nhiệm của Yêu tộc, cũng do ta nên Yêu tộc mới sắp lâm vào đường cùng, sau đó ta lại đứng phía sau giật dây bọn hắn tàn sát Nhân tộc, vừa phụ lòng của Yêu tộc lại hổ thẹn với Nhân tộc."
Nữ Oa nhíu mày nói: "Sư huynh, ngươi muốn làm gì?"
“Kiếp này ta sẽ tham gia trận chiến của Vu Yêu, dùng thân thể này để trả lại nhân quả mà ta đã mắc nợ cho Yêu tộc, nếu sau cuộc chiến này ta còn có thể sống sót trở về thì là do nhân quả. Nếu ta tử trận, may mắn lưu lại một tia Chân Linh, phiền Tiểu muội đưa ta đầu nhập vào Nhân tộc để ta có thể vĩnh viễn cống hiến sức lực của mình, trả lại nhân quả tàn sát hôm nay."
Nữ Oa chợt đứng lên, hạ xuống vân sàng phía dưới, lớn tiếng nói: "Ta tuyệt đối không đồng ý!"
Phục Hi nhẹ nhàng tiến lên, đứng trước mặt Nữ Oa, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng, dịu dàng nói: “Đây là lựa chọn của ta. Nếu trong lòng ta bất bình thì một ngày nào đó chắc chắn sẽ lâm vào tâm ma. Hơn nữa, nếu bây giờ ta rời đi đột ngột, Đế Tuấn tất sẽ sinh lòng hoài nghi, kế hoạch của người sẽ có sơ hở, ta cần phải ở lại Yêu Đình."
"Đại huynh..."
"Tiểu muội, ngươi đã trưởng thành, ta đã không còn nhìn rõ nhưng đừng bao giờ đánh mất bản tâm."
"Đại huynh..."
“Đừng lo lắng, với thực lực của ta, tự vệ không phải là vấn đề.” Phục Hi xoay người bước ra ngoài, vừa đi ra khỏi đại sảnh liền bật cười, tiếng cười càng lúc càng xa.
Nữ Oa ngơ ngác đứng ở mép vân sàng, lẩm bẩm: "Đại huynh!"