Linh Châu Tử từ bên ngoài đại điện thò đầu vào, cười hắc hắc nói: "Nương Nương, hôm nay đại lão gia rất cao hứng, còn đưa cho ta một cái ná cao su."
Nữ Oa nương nương phất tay, Linh Châu Tử kêu thảm một tiếng rồi tay bay ra ngoài, lóe lên một đạo lưu tinh rồi biến mất trên bầu trời.
Trong đại điện, ánh mắt của Nữ Oa dần trở nên kiên định, tự nhủ: “Đại huynh, cho dù ngươi có là Nhân tộc thì ta cũng sẽ mở ra một đại đạo huy hoàng cho ngươi." Thân ảnh Nữ Oa vặn vẹo một chút rồi biến mất.
...
Bạch Cẩm đi theo Hậu Thổ trên đại địa hồng hoang u ám, oán khí bao trùm bầu trời, âm hồn lệ quỷ gào thét, dường như phía nam Bất Chu Sơn đã biến thành tử địa.
Hậu Thổ mang Bạch Cẩm chạy càng ngày càng xa, sương mù xám xịt càng ngày càng dày đặc, quỷ ảnh ẩn hiện trong sương mù cũng càng ngày càng nhiều.
Bạch Cẩm siết chặt quần áo trên người, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, chúng ta đi đâu vậy?"
"Bạch Cẩm!"
"Ta ở đây!"
"Lần trước ngươi nói ở giữa thiên địa hẳn là có một nơi thu nhận quỷ hồn."
Bạch Cẩm dừng lại nhìn Hậu Thổ, trong lòng dâng lên một nỗi thương cảm chua xót.
Hậu Thổ cũng dừng lại, quay đầu cười dịu dàng nói: "Ngươi sao vậy?"
Bạch Cẩm cười ngây ngô nói: "Ta hơi khó hiểu, tại sao nương nương lại đột nhiên hỏi về chuyện này."
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Hậu Thổ nhàn nhạt nói: "Nhân tộc bị tàn sát, quỷ hồn trôi nổi khắp thiên địa. Ta muốn cho bọn hắn một chỗ dung thân, nếu có thể thì ta muốn cho bọn hắn một sinh mệnh khác."
"Nương nương từ bi!"
"Ngươi nói xem, ở nơi luân hồi sẽ phải có cái gì?"
"Có lẽ là cần nhân viên quản lý đi! Nếu không thì vô số quỷ hồn này tràn vào, chẳng phải là sẽ rất lộn xôn sao."
"Có lý!"
"Còn một vấn đề nan giải nữa chính là những linh hồn này luân hồi như thế nào cũng nên có một điều lệ."
Hậu Thổ ung dung nói: “Xóa sạch đi ký ức rồi khôi phục lại 'ba hồn bảy phách' về tối bổn nguyên là được rồi. Còn về điều lệ, các chủng tộc giữa thiên địa có thể được chia làm Lục đạo, Thượng Nhị đạo, Trung Nhị đạo và Hạ Nhị đạo, vòng luân hồi của mỗi linh hồn nên có sự khác biệt, người sống một đời sau khi chết sẽ được thẩm phán, người sống thiện lương thì luân hồi ở Thượng Nhị đạo, người bình thường vào Trung Nhị đạo và người sống gian ác luân hồi ở Hạ Nhị đạo."
Bạch Cẩm trợn tròn mắt, hắn còn định nhắc nhở một chút, không ngờ Hậu Thổ nương nương đã nghĩ ra toàn bộ. Hắn nghiêm túc chắp tay hành lễ, cúi đầu nói: "Nương Nương cơ trí, đệ tử bái phục."
Hậu Thổ cười nói tiếp: "Cũng nên có nơi trừng trị, khi còn sống làm điều ác thì nghiệp lực sẽ dính vào người, muốn luân hồi phải chịu trừng phạt trước…"
Trên đường đi, chủ yếu chỉ có Hậu Thổ nói chuyện, Bạch Cẩm chỉ lắng nghe và đề cập đến một số điểm mấu chốt, chẳng hạn như Quỷ Môn Quan, Tam Sinh Thạch, Vọng Hương đài và những thứ tương tự.
Cảnh vật xung quanh càng ngày càng biến hóa lớn hơn, một mảnh tối tắm mờ mịt, thổ địa dưới chân cũng biến thành màu đỏ sẫm, từng đạo ám lôi phích lịch xẹt ngang bầu trời trông rất kinh khủng.
"Nương Nương, đây là nơi nào?"
“Đây là Huyết Hải dưới đáy hồng hoang!” Một âm thanh u ám vang lên trong thiên không.
Đột nhiên Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một thân ảnh chậm chạp, chính là một lão giả mặc huyết sắc trường bào thêu hoa văn kim sắc, bên trong vẻ tà dị lại mang theo vẻ tôn kính.
Hậu Thổ chắp tay hành lễ nói: "Minh Hà đạo hữu."
Minh Hà chắp tay hành lễ nói: "Ta đang bế quan ở Huyết Hải, đột nhiên tâm huyết dâng trào, cảm nhận được sự xuất hiện của khách quý nên đặc biệt tới nghênh đón, hóa ra là Hậu Thổ Tổ Vu đến. "
Bạch Cẩm đứng đằng sau Hậu Thổ lặng lẽ quan sát Minh Hà, sau này là thời đại của Thánh Nhân, vị này chính là một trong số cường giả mạnh nhất trong thiên địa.
Hậu Thổ ôn hoà nói: "Bạch Cẩm, không được thất lễ."
Bạch Cẩm vội vàng chắp tay thi lễ, nói: "Bái kiến sư thúc!"
"Ừm." Minh Hà bấy giờ mới chú ý tới bên cạnh còn có một con chim nhỏ, bèn giật mình nói: "Ngày trước ta đã từng gặp ngươi ở Oa Hoàng Cung, là đệ tử của Thông Thiên đạo huynh đúng không! Đứng lên đi."
"Đa tạ sư thúc." Bạch Cẩm đứng thẳng người dậy.
Minh Hà nghi hoặc hỏi: "Hậu Thổ đạo hữu không ở hồng hoang đại địa mà lại đến Huyết Hải của ta làm gì?"
"Là do Phụ Thần cho gọi ta về."
Sắc mặt Minh Hà đại biến, hắn kinh hãi nói: "Chẳng lẽ Bàn Cổ đại thần vẫn còn ý định lưu lại?"
Hậu Thổ lắc đầu, nói: "Đạo hữu, không cần kinh sợ đến thế, thân thể phụ thần hóa hồng hoang, dĩ nhiên ý chí hồng hoang cũng chính là ý chí của phụ thần."
Lúc này Minh Hà mới thở phào nhẹ nhõm, nếu Bàn Cổ đại thần vẫn còn linh trí sót lại, vậy thì quá đáng sợ rồi.
Hậu Thổ nói tiếp: "Đạo hữu, có thể cho phép ta được hành sự ở huyết hải không?"
Minh Hà cau mày không đáp, có hơi chần chừ.
Bạch Cẩm há hốc mồm, vẫn là không nói gì thì hơn, làm người không thể kiêu ngạo, làm hạc cũng thế, lúc lão đại nói chuyện, bản thân hắn làm gì có chỗ mà chen mồm vào nói leo.
Một lát sau, Minh Hà mới nói: "Nếu hông làm xấu tới căn cơ huyết hải ta thì tuỳ ngươi vậy."
"Đa tạ đạo hữu!"
Hậu Thổ tiếp tục đi về phía Huyết Hải, Bạch Cẩm chỉ yên lặng đi theo sau.
Một lát sau, ba người đã đến được Huyết Hải mênh mông, huyết khí tanh nồng xộc thẳng vào mặt, cho dù có phong bế ngũ quan cũng khó mà chống lại huyết khí này khiến Bạch Cẩm bị sặc suýt nữa nôn mửa.